Tần Hằng hoảng hồn, cảm thấy chuyện này hình như có hiểu lầm, anh hỏi: “Là tiền bối Chử cướp đi Lý Tiêu Dao của bà ư? Sao lại thế?”
Bích Ngọc Bà Bà nói: “Dù sao thì đồ đê tiện này cũng phải chết, trước khi chết tôi sẽ để cô ta được chết rõ ràng, tôi, Chử Xuân Thủy và Lý Tiêu Dao đáng ra là đồng môn, tôi và cô ta đều thích Lý Tiêu Dao, Lý Tiêu Dao cũng thích chúng tôi, đây là việc chúng tôi đều hiểu rõ, nếu ba người cứ tiếp tục sống như thế thì tốt biết bao?”
“Nhưng có một lần đồ đê tiện Chử Xuân Thủy này không biết từ đâu dẫn một cô gái bị thương nặng về, nhờ sư đệ chữa trị cho người đó, mượn cơ hội ở cùng sư đệ cả ngày lẫn đêm, nói là bàn chuyện chữa trị cho cô gái thế nào, thật ra là muốn độc chiếm sư đệ!”
Chử Xuân Thủy lạnh lùng quát lên: “Nói bậy, cô gái kia bị thương rất nặng, trong ba chúng ta, sư huynh la người chữa bệnh giỏi nhất, tôi và bà đều chỉ biết chút kiến thức vụn vặt, cho nên tôi mới nhờ sư huynh trị liệu! Hơn nữa tôi cũng không nói bà không thể đi tới chăm sóc cô ta, là chính bà không đến mà?”
Bích Ngọc Bà Bà cười khẩy: “Nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ của cô trước mặt sư đệ là tôi đã thấy buồn nôn rồi, tôi không muốn đi thì thế nào?”
Bích Ngọc Bà Bà nói tiếp: “Cô gái kia ở chỗ chúng ta nửa tháng, mỗi ngày đều hôn mê, sau đó người nhà cô ta chạy xe tìm đến nơi, chúng ta mới tiễn cô ta đi.”
“Sau đó sư đệ trở nên xa lạ với tôi, lại càng thêm thân mật với cô! Hôm nào sư đệ cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, khiến tôi rất đau lòng, vốn dĩ tôi cảm thấy chỉ cần sư đệ hạnh phúc là được, cũng không hận cô, nhưng đồ đê tiện là cô ngày càng quá đáng, không ngờ cô lại thay lòng đổi dạ, dẫn rất nhiều đàn ông về chọc giận sư đệ!”
Chử Xuân Thủy cười buồn bã: “Đúng là tôi muốn chọc tức ông ấy, nhưng bà có bao giờ thấy ông ấy thật sự tức giận vì tôi chưa?”
Bích Ngọc Bà Bà không quan tâm câu hỏi của Chử Xuân Thủy, lại nói: “Đồ đê tiện này thường xuyên biến mất, tôi cảm thấy cơ hội của mình đến rồi, bèn thử thân thiết với sư đệ, nấu cơm, bưng trà, rót nước, giặt quần áo, thậm chí hố xí tôi cũng đổ thay cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không động lòng với tôi, có một ngày, cậu ta nói trong lòng mình đã có một người, không thể chấp nhận thêm người nào nữa!”
“Sau đó, sư đệ cũng nhốt mình vào trong kết giới không ra ngoài, tôi ngay cả cơ hội nhìn thấy cậu ấy cũng không có, tất cả đều do cô ban tặng, nếu không phải cô khiến sư đệ đau lòng, bây giờ ít nhất tôi có thể nói chuyện với cậu ấy…”
Nói đến đây, trong đôi mắt của Bích Ngọc Bà Bà đã tràn đầy nước mắt.
Tần Hằng nghe vậy thì giật mình, nhìn về phía Chử Xuân Thủy, Chử Xuân Thủy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, bà nhìn Bích Ngọc Bà Bà, chậm rãi hỏi: “Bà nói người trong lòng ông ấy là tôi ư?”
Bích Ngọc Bà Bà giận dữ nói: “Cô đang châm chọc tôi sao?”
Tần Hằng lớn tiếng nói: “Không phải, Bà Bà, là thế này, tiền bối Ly Tiêu Dao kia cũng nói với tiền bối Chử như thế, tiền bối Chử vẫn luôn cho rằng ‘người trong lòng’ ông ấy nói đến là bà, cho nên mới hận bà như thế.”
Bích Ngọc Bà Bà giật mình, nhìn về phía Chử Xuân Thủy: “Người cậu ấy nói không phải cô sao?”
Chử Xuân Thủy cười nói: “Vốn dĩ tôi cứ tưởng không phải mình, nhưng sau khi nghe bà nói, tôi lại cảm thấy là mình!”
Bích Ngọc Bà Bà thầm nghĩ trong đầu, cười khẩy: “Chắc là tôi nghĩ sai rồi, cô thường xuyên dẫn đàn ông về, sao sư đệ có thể thích một người phụ nữ đào hoa như cô được, người trong lòng cậu ấy có lẽ là tôi!” Tần Hằng thầm thấy buồn cười, hóa ra hai người vẫn luôn cho rằng người còn lại là người Lý Tiêu Dao yêu, cho nên mới gây ra hiểu lầm lớn như vậy.
Bích Ngọc Bà Bà nói: “Dù người trong lòng sư đệ là ai cũng là một trong hai chúng ta, có thể cậu ấy yêu cả hai, chỉ là không muốn khiến một người khác đau lòng mà thôi, hôm nay tôi sẽ giải quyết cô trước, trở về Thiên Sơn nói cô đã chết, như vậy sư đệ cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở bên tôi thôi!”
“Đồ đê tiện, chịu chết đi!”
Bích Ngọc Bà Bà quát lên một tiếng, đánh một chưởng lên đầu Chử Xuân Thủy.
Chiêu này gọi là “Thái Sơn Áp Đỉnh”, khi nãy Tiểu Phong cũng dùng chiêu này đánh ngất nhân viên, Bích Ngọc Bà Bà là sư phụ của “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”, sức mạnh của một chưởng này còn mạnh hơn cả bọn họ, nếu thật sự đánh trúng đầu Chử Xuân Thủy thì bà sẽ chết chắc!
“Tần Hằng, chiêu thứ mười bốn!” Chử Xuân Thủy đột nhiên quát lên.
“Hả…” Tần Hằng sững sờ.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn hóa giải ba mươi sáu chiêu của “công pháp Không Ai Ngoài Ta” cùng Chử Xuân Thủy, đã luyện tập cực kỳ thuần thục rồi, nghe thấy lời của Chử Xuân Thủy, Tần Hằng cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đứng vững, duỗi tay trái về trước, tay phải đánh lên cổ tay của Bích Ngọc Bà Bà. “Bốp” một tiếng, chặn lại một chiêu chí mạng của Bích Ngọc Bà Bà, Bích Ngọc Bà Bà lại đánh Chử Xuân Thủy, Tần Hằng sử dụng chiêu thứ mười tám hóa giải, hai chiêu liên tiếp của Bích Ngọc Bà Bà hoàn toàn không có tác dụng.
“Đồ đê tiện này dậy cậu ‘công pháp Không Ai Ngoài Ta của Thiên Nam Thiên Bắc’ à!” Bích Ngọc Bà Bà giật mình nhỏi.
“Vâng, Bà Bà, tôi thật sự không muốn ai trong hai người xảy ra chuyện gì, xin bà tha cho tiền bối Chử!” Tần Hằng nói.
Tần Hằng đang nói chuyện với Bích Ngọc Bà Bà, đột nhiên cảm nhận được phía sau có một cơn gió mạnh thổi tới, sau đó một bóng trắng đi tới trước người Bích Ngọc Bà Bà, đánh mấy phát lên trước ngực bà, Bích Ngọc Bà Bà bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất, trong miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Chử Xuân Thủy đứng vững lại, nở nụ cười lạnh lùng: “Sư tỷ, tôi cũng muốn xem hôm nay ai sẽ chết đấy!”
Bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” lập tức chặn trước mặt Bích Ngọc Bà Bà, đỡ bà lên.
“Tiền bối Chử, sao bà lại đánh lén Bà Bà!” Tần Hằng tức giận hỏi.
Chử Xuân Thủy đáp: “Chẳng lẽ cậu không thấy trước đó bà ta đánh tôi mấy bạt tai à? Tôi trả lại cho bà ta thì có gì sai chứ!”
Tần Hằng nhìn Chử Xuân Thủy, lại nhìn Bích Ngọc Bà Bà, nói: “Hai tiền bối, xin hai người đừng đánh nữa, hai người đều bị thương nặng, nếu còn đánh tiếp chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Lâm Châu đỡ lấy Chử Xuân Thủy, khuyên nhủ: “Vương Hậu, bỏ đi, tôi và bà trở về Brunei, trị thương cho bà trước đã.”
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cũng khuyên Bích Ngọc Bà Bà:
“Tôn chủ, sức khỏe của bà quan trọng, đợi công lực của bà hồi phục lại đến xử lý đồ đê tiện Chử Xuân Thủy này cũng không muộn.”
“Đúng đó tôn chủ, sức khỏe quan trọng.”
“Đợi cơ hội sau giết chết Chử Xuân Thủy này.”
…
Bích Ngọc Bà Bà lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi muốn đồ đê tiện này phải chết!”
Bà nhìn về phía Tần Hằng: “Tần Hằng, lúc trước ở Kim Lăng Bà Bà đối xử với cậu không tệ đúng không, cậu đánh chết đồ đê tiện này giúp Bà Bà, tôi sẽ truyền hết bản lĩnh của mình cho cậu! Vị trí tôn chủ của Yêu Nguyệt Cung cũng sẽ giao cho cậu, này, đây là nhẫn tôn chủ Yêu Nguyệt Cung, cầm lấy, sau này cậu sẽ là tôn chủ của Yêu Nguyệt Cung!”
Nói xong, Bích Ngọc Bà Bà tháo nhẫn trên tay ra, chính là chiếc nhẫn Bà Bà dùng để chặn dây đỏ trong biệt thự Kim Lăng ngày đó, ném về phía Tần Hằng.
Tần Hằng nhận lấy, khó xử nói: “Bà Bà, tôi... không thể đối phó với tiền bối Chử được.”
“Cái gì! Võ công của tôi cao siêu hơn đồ đê tiện Chử Xuân Thủy này rất nhiều, Yêu Nguyệt Cung còn có mấy trăm giáo chúng, vì sao cậu không chịu giúp tôi?”
Chử Xuân Thủy cười nói: “Sư tỷ, bà nghe thấy chưa? Tần Hằng hoàn toàn không để ý đến bà, bà cho rằng mình lập nên Yêu Nguyệt Cung chó má gì đó thì ghê gớm lắm à? Buồn nôn!”
Chử Xuân Thủy nói với Tần Hằng: “Tần Hằng, cậu không cần nghe lời bà già này, võ công bà ta biết tôi cũng biết, cậu đánh bà ta cùng tôi, đợi đánh chết bà ta rồi, tôi sẽ bảo chồng tôi phong chức cho cậu, có tiền tài tiêu không hết ở Brunei, hưởng thụ vô số người đẹp!”
Tần Hằng lắc đầu với Chử Xuân Thủy: “Tiền bối Chử, tôi cũng không thể giúp bà đánh Bà Bà, tôi hy vọng hai người có thể hòa thuận với nhau.
“Cái gì! Phí công tôi dạy ‘công pháp Không Ai Ngoài Ta của Thiên Nam Thiên Bắc’ cho cậu, cậu báo đáp tôi như thế sao!” Chử Xuân Thủy giận dữ nói.
“Ha ha!” Bích Ngọc Bà Bà cười to: “Dù sao cũng là tôi quen thằng nhóc này trước, cậu ta vẫn nghiêng về phía tôi một chút! Đồ đê tiện Chử Xuân Thủy cô, không có Tần Hằng giúp đỡ, cô chết chắc rồi!”
Nói xong, Bích Ngọc Bà Bà lại bắt đầu vận công, bốn cô gái bị chấn động, Bích Ngọc Bà Bà xông về phía Chử Xuân Thủy.
“Ngông cuồng, ai sống ai chết vẫn chưa chắc đâu!” Chử Xuân Thủy dừng lại, người sắp trở thành một cái bóng trắng, hai bóng người một đỏ một trắng lại bắt đầu đánh nhau.
Tần Hằng lo lắng, hai tiền bối đều đã bị thương nặng, nếu còn đánh đến cùng như vậy sẽ rất hại đến thân thể, nếu một người trong đó bị đối phương đánh trúng sẽ càng phiền hơn nữa, rất có thể sẽ mất mạng!
Nghĩ vậy, Tần Hằng lập tức nhảy vào trạn chiến, sử dụng “công pháo Không Ai Ngoài Ta”, muốn hai người dừng tay.
Bích Ngọc Bà Bà đánh một chưởng về phía Chử Xuân Thủy, thấy Chử Xuân Thủy không thể tránh thoát, không ngờ lại bị một chiêu “gắp lửa bỏ tay gười” của Tần Hằng đánh lệch đi.
Bích Ngọc Bà Bà giận dữ nói: “Sao cậu lại giúp đồ đê tiện này hả!”
Bà tức giận nói, Chử Xuân Thủy lợi dụng thời cơ xoăn ống tay áo màu trắng, tay áo bào bắn về phía cổ của Bích Ngọc Bà Bà như một con linh xà, Tần Hằng hoảng hồn, lập tưc sử dụng chiêu “như phong như bế”, hai cánh tay tạo thành hình cung, dời kình đạo trên tay áo bào đi.
Chử Xuân Thủy cũng giận dữ nói: “Cậu không giúp bà ta cũng không giúp tôi thì ở đây làm gì, mau cút ra ngoài!”
Công lực của Tần Hằng không bằng hai người bọn họ, may là cả hai đều bị thương nặng, Tần Hằng có thể miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng tuyệt đối không dám lên tiếng nói chuyện, tiết chân khí rồi, một chiêu của anh đã bị hai người đánh ra, chứ đừng nói đến khiến hai bên ngừng chiến.
Ba người chiến đấu đến tận trong hồ nước, Tần Hằng phát hiện nước dưới chân đã đến đầu gối, hơn nữa còn đang dần sâu thêm, hai người khác bị thương nặng, khi nãy lại chiến đấu lâu như vậy đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ vào trong nước đánh nhau lại càng mệt mỏi hơn, nhưng ý muốn đánh chết đối phương của hai người vẫn không mất đi.
Bích Ngọc Bà Bà biết mỗi một chiêu mình đánh về phía Chử Xuân Thủy đều sẽ bị Tần Hằng đỡ được, bà suy nghĩ: “Mình sử dụng nội lực khống chế đồ đê tiện này, dùng nội lực làm cô ta chấn thương!”
Nội lực dâng lên đánh về phía Chử Xuân Thủy, một chiêu này lại bị Tần Hằng đỡ lấy, đồng thời một chưởng Chử Xuân Thủy đánh về phía Bích Ngọc Bà Bà cũng bị anh hóa giải.
Chử Xuân Thủy vốn định rụt tay về, nhưng bà phát hiện lòng bàn tay mình bị hút lấy, sau đó, bà cảm nhận được nội lực không ngừng tràn ra từ trên người Tần Hằng truyền đến lòng bàn tay mình!
Chử Xuân Thủy không dám xem nhẹ, lập tức sử dụng nội lực chống đỡ.
Cứ thế, hai người Chử Xuân Thủy và Bích Ngọc Bà Bà đều không dám rụt tay về, nếu không sẽ bị nội lực của đối phương làm bị thương, nếu thế thì sẽ thua chắc.
Hai nguồn nội lực của Chử Xuân Thủy và Bích Ngọc Bà Bà tập trung trên người Tần Hằng, lúc này Tần Hằng như một lọ chứa, ngày càng nhiều nội lực truyền vào người anh, còn anh lại không có nền tảng nội lực để chống đỡ, chỉ cảm thấy hai bên có hai dòng khí nóng không ngừng truyền vào người mình.
Nhiệt độ cơ thể Tần Hằng ngày càng cao hơn, trên đầu anh còn có khói bốc lên, đầu óc cũng hơi mơ màng.
Hai chân Tần Hằng như nhũn ra, từ từ ngồi xuống, Chử Xuân Thủy và Bích Ngọc Bà Bà cũng chỉ có thể ngồi xuống theo anh, dù hai người biết vẫn luôn truyền nội lực như thế sẽ hại đến Tần Hằng, cũng hại bản thân mình, nhưng bây giờ đã là cục diện cưỡi hổ khó xuống, không ai dám tùy tiện rụt tay về.
Trong lòng hai người đều có một nguyện vọng, nhìn thấy đối phương chết trước mình thì đời này không có gì để tiếc nuối nữa.