Tần Hằng gọi xe của nhà tang lễ, đưa thi thể của Bích Ngọc Bà Bà đi, Tần Hằng nhìn Lâm Châu nằm trên người Chử Xuân Thủy khóc đến không kiềm chế được cũng không gọi cô ta theo.
Anh và bốn cô gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt cùng đi đến nhà tang lễ, đợi khi tro cốt của Bích Ngọc Bà Bà được đưa ra, bọn họ đi tới một ngọn núi nổi tiếng ở Lâm Ẩn, rải tro cốt của Bà Bà từ trên sườn núi xuống.
Bốn cô gái xúc động, lại khóc nức nở một trận!
Lúc Tần Hằng dẫn bốn cô gái về đến thành phố thì đã là ban đêm.
Tần Hằng nói: “Bây giờ tôi phải về trước, các cô muốn đi đâu?”
Bốn cô gái buồn rầu nói: “Tôn chủ, anh không cần chúng tôi sao? Chúng tôi là hầu gái hầu hạ tôn chủ, tôn chủ ở đâu thì chúng tôi ở đó.”
Tần Hằng sợ hết hồn, nói: “Tôi không cần các cô hầu hạ, thật ra tôi không muốn làm tôn chủ, nhẫn này là tôn chủ của các cô mới có thể đeo đúng không, bây giờ tôi tháo nó xuống đưa cho các cô!”
Nói xong, Tần Hằng bèn định tháo nhẫn màu xanh ngọc Bích Ngọc Bà Bà đưa cho mình xuống.
Bốn cô gái vội ngăn cản: “Tôn chủ, không được đâu, anh quên anh đã nói gì trước mặt lão tôn chủ rồi sao? Lão tôn chủ muốn anh lãnh đạo Yêu Nguyệt Cung, anh tháo nhẫn tôn chủ xuống thì ai làm tôn chủ đây, lão tôn chủ vừa chết, anh không thể… không thể không cần chúng tôi được.”
Nói xong, bốn cô gái lại rưng rưng nước mắt.
“Ặc… Được được, tôi làm tôn chủ!” Tần Hằng chỉ đành nói: “Nhưng tôi là học sinh, ở ký túc xá của học sinh, các cô đi theo tôi kiểu gì, nếu tôi có tiền còn có thể thuê mấy phòng ở khách sạn bên ngoài trường học cho các cô, nhưng rất tiếc là trên người tôi ba trăm nghìn cũng không có!”
Bốn cô gái từ buồn thành vui: “Tôn chủ, hóa ra anh đang lo lắng vấn đề tiền bạc ư? Anh không có tiền nhưng chúng tôi có mà!”
“Các cô có tiền? Có bao nhiêu?” Tần Hằng ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Phong đáp: “Lần này chúng tôi ra ngoài không mang nhiều tiền, bây giờ trên người còn lại sáu mươi tỷ, có thể mua mấy căn biệt thự ở thành phố Lâm An! Nếu tôn chủ còn ngại không đủ thì bây giờ tôi lập tức liên lạc với người của Yêu Nguyệt Cung, cho bọn họ chuyển thêm mấy trăm tỷ!”
Tần Hằng giật nảy mình, không ngờ bốn cô gái chưa tới hai mươi tuổi này lại có nhiều tiền như vậy. Yêu Nguyệt Cung này đúng là thần bí, có thời gian phải hỏi rõ bọn họ mới được.
Tần Hằng nói: “Không cần, vậy thì dễ rồi, bây giờ tôi sẽ dẫn các cô đi mua một căn biệt thự ở ngoài trường đại học Giang Nam!”
Bốn cô gái cùng đồng ý: “Xin nghe theo lệnh tôn chủ!”
Nói xong, Tần Hằng lập tức dẫn bọn họ đến một tiểu khu sang trọng tên là “Ức Vạn Hào Đình”, đi thẳng đến bộ phận tiêu thụ.
Người bên trong bộ phận tiêu thụ đã chuẩn bị tan tầm, nhìn thấy Tần Hằng ăn mặc bình thường dẫn theo bốn cô gái xinh đẹp như hoa đi vào.
Mấy nhân viên tiêu thụ đều không hứng thú lắm, bọn họ không cho rằng một kẻ nghèo khổ mặc đồ vỉa hè như Tần Hằng và mấy cô gái chưa đến hai mươi tuổi có thể mua nổi nhà ở “Ức Vạn Hào Đình”, ai cũng vờ như không nhìn thấy.
Nam giám đốc nhìn thấy bốn cô gái xinh đẹp như hoa thì quan sát trên người bọn họ như rada, sau đó tiến lên nghênh đón, không để tâm đến Tần Hằng, đi tới trước mặt bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”, cười he he nói: “Bốn cô muốn mua nhà sao?”
Tiểu Phong nói: “Tôn chủ của chúng tôi muốn mua nhà cho chúng tôi, anh nói chuyện với anh ấy là được.” “Tôn chủ?” Nam giám đốc tỏ vẻ ngạc nhiên, lại khinh thường nhìn Tần Hằng: “Các cô nói cậu ta là… tôn chủ của các cô?”
Nam giám đốc lùi về sau hai bước đi tới trước mặt Tần Hằng, trong mắt lộ ra ý cười khinh bỉ: “Ranh con, được nhỉ, cậu là tôn chủ của bốn cô gái này à? Tôn chủ gì thế? Fuck!”
Bốn cô gái đều nổi giận, muốn đánh chết nam giám đốc này!
Tần Hằng hập thu nội lực của hai cao thủ là Bích Ngọc Bà Bà và Chử Xuân Thủy, lúc này đã vượt xa quá khứ, mỗi động tác nhỏ bé của bốn cô gái đều bị anh nhìn thấu, Tần Hằng lùi về sau một bước, giữ lấy tay Tiểu Phong, bốn cô gái thấy Tần Hằng không cho phép nên mới không ra tay.
Tiểu Phong giận dữ nói: “Anh dám kiếm chuyện với tôn chủ của chúng tôi ư!”
Nam giám đốc vẫn không biết mình vừa bước một chân vào Quỷ Môn Quan, nói: “Bốn cô gái, các cô bị tên đàn ông này lừa rồi, chắc chắn là cậu ta nói chuyện với các cô trên mạng, nói mình là đại gia gì đó, có thể mua nhà cho các cô đúng không, giả dối, đều là giả dối, mục đích của cậu ta là lừa các cô lên giường!”
Nam giám đốc nhìn về phía Tần Hằng, cười khẩy: “Cậu này, tôi nói có đúng không? Chắc chắn là cậu dẫn bốn người đẹp này đến xem nhà, nói muốn mua một căn cho bọn họ, lừa bọn họ tin tưởng mình, sau đó hẹn bốn người đẹp đến khachs ạn đúng không? Được đó, một lần lừa được bốn người, giỏi thật, có cần ôti báo cảnh sát giúp không?”
Nam giám đốc lấy điện thoại ra, bấm số 110, thản nhiên nhìn Tần Hằng.
Tần Hằng không vui nói: “Tôi chỉ đến để mua nhà thôi.”
Anh vừa dứt lời, mấy cô gái bán nhà bên cạnh bật cười ha hả, bọn họ ngồi trên ghế nhìn Tần Hằng, mỗi người nói một câu:
“Có phải cậu ta tưởng mua nhà như mua rau, không mất bao nhiêu tiền không? Chỗ chúng tôi là khu chung cư cao cấp của Lâm An, nhà rẻ nhất cũng có giá ba tỷ đấy!”
“Đúng thế, một tên nghèo rớt mồng tơi muốn tán gái nên đến chỗ chúng tôi giả vờ, có phải còn muốn chúng tôi giới thiệu kỹ càng cho cậu mấy căn nhà không?”
“Anh này, chúng tôi làm bất động sản cũng mệt lắm, xin anh đừng kiếm thêm phiền phức cho chúng tôi nữa được không?”
“Đúng đó, chúng tôi săp tan làm rồi! Anh đến mấy khu chung cư khác chơi đi!”
…
Nếu không vì nơi này khá gần đại học Giang Nam, Tần Hằng thật sự muốn bỏ đi không tiếp tục mua ở đây nữa, anh nhìn lên tấm quảng cáo trên tường, bên trên có để số điện thoại của tổng giám đốc, Tần Hằng lấy điện thoại ra gọi đi:
“Chào Tổng Giám đốc Triệu, tôi là khách đến Ức Vạn Hào Đình mua nhà, nhân viên của bộ phận tiêu thụ bên ông cực kỳ không chuyên nghiệp…”
Nam giám đốc và mấy nhân viên tiêu thụ lập tức chạy tới bên điện thoại của Tần Hằng, mồm năm miệng mười nói:
“Không phải, Tổng Giám đốc Triệu, là người trẻ tuổi này cố ý đến gây chuyện.”
“Cậu ta hoàn toàn không mua nổi nhà ở chỗ chúng ta, đến làm ra vẻ để tán gái thôi!”
…
Tần Hằng nói với người trong điện thoại: “Tôi có phải đến gây chuyện không, mong Tổng Giám đốc Triệu nghe rồi tự mình phán đoán.”
Tần Hằng lấy thẻ ngân hàng Tiểu Phong đưa cho mình trước đó ra, giao cho nam giám đốc, nói: “Tôi muốn căn biệt thự bốn mươi lăm tỷ trên quản cáo, trả một lượt!”
Nam giám đốc giật mình, sau đó bình tĩnh lại, cố ý nói với điện thoại còn đang gọi: “Tổng Giám đốc Triệu, sếp nghe tên ranh con này khoe khoang kìa, sếp ở đầu bên kia điện thoại không nhìn thấy vẻ ngoài của cậu ta, vừa nhìn đã biết là một tên đầu đường xó chợ, sao trong tấm thẻ ngân hàng này có thể có nhiều tiền như thế được?”
Một nhân viên tiêu thụ cũng hùa theo:
“Đúng thế, trong này có thể có mấy triệu là tốt lắm rồi.”
“Phải, tôi thấy cậu ta là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Cứ muốn khoe khoang trước mặt mấy em gái này! Cẩn thận cuối cùng cả cái quần lót cũng không còn đấy.”
“Nếu trong thẻ này không có bốn mươi lăm tỷ thì chúng ta báo cảnh sát, bắt tên ranh này đi! Lừa gạt con gái, còn gây rối ở chỗ chúng ta, đủ phán cậu ta mấy tháng tù rồi!”
…
Tần Hằng cười khẩy: “Tôi có phải cố ý đến quấy rối không, các ngươi cứ quẹt thẻ chẳng phải sẽ biết sao!”
“Được, tôi sẽ quẹt thẻ, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc cái thẻ này có thể quẹt ra bốn mươi lăm tỷ không!” Nam giám đốc nói xong thì đi tới trước bàn làm việc, quẹt một cái lên máy quẹt thẻ! Không ngờ thật sự quẹt được bốn mươi lăm tỷ!
Nam giám đốc lập tức sững sờ nhìn thông tin hiển thị trên màn hình mấy tính, hoàn toàn không thể tin đây là thật!
Mấy nhân viên tiêu thụ thấy nam giám đốc đứng yên trước máy tính thì không nhịn được hỏi.
“Giám đốc, sao thế, có phải không có tiền không?”
“Bây giờ tôi lập tức gọi cảnh sát, để cảnh sát bắt người đàn ông này đi.”
…
Lúc này nam giám đốc mới lấy lại tinh thần, đi về phía Tần Hằng, tát mấy nhân viên bán nhà mỗi người một bạt tai, giận dữ nói: “Các người có tư cách mắng cậu chủ này sao, không muốn làm việc ở đây nữa à?”
Sau đó, anh ta trịnh trọng trả thẻ lại cho Tần Hằng: “Thưa cậu, xin lỗi, trước đó là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu, xin cậu tha thử…”
Mấy cô gái tiêu thụ nghe vậy thì ngạc nhiên đến biến sắc, lời này của nam giám đốc có nghĩa là tên nghèo khổ này đã trả hết bốn mươi lăm tỷ rồi! Sao có thể có chuyện đó được?
Tần Hằng nói với nam quản lý: “Có lời gì thì anh nói với lãnh đạo của mình ấy!” Nói xong, anh đưa điện thoại cho nam giám đốc.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Tổng Giám đốc Triệu: “Tình huống thế nào? Cậu kia trả tiền rồi à?”
Nam giám đốc run rẩy đáp: “Vâng… Trả đủ bốn mươi lăm tỷ.”
Tổng Giám đốc Triệu mắng: “Đám vô dụng các người, một cậu chủ như thế cũng dám mắng, một đám vô tích sự, rác rưởi, sáng mai các người không cần đến làm nữa, nơi này không cần các người!”
Nam giám đốc lo lắng nói: “Tổng Giám đốc Triệu, cho tôi một cơ hội nữa đi, tôi xin đảm bảo sẽ không xuất hiện sai lầm nào nữa, mong ông tha thứ cho tôi lần này…”
Mấy nhân viên tiêu thụ thấy ông chủ muốn đuổi mình cũng rất sợ hãi.
“Tổng Giám đốc Triệu, xin ông cho tôi ở lại.”
“Tổng Giám đốc Triệu, tôi sai rồi, sẽ không có lần sau đâu.”
…
Trong điện thoại vang lên giọng nói tức giận của Tổng Giám đốc Triệu: “Một đám ngu ngốc, xin lỗi tôi làm gì! Mau xin lỗi cậu chủ kia đi!”
Nam giám đốc và đám nhân viên tiêu thủ lập tức vây quanh Tần Hằng, không ngừng cúi người:
“Thưa cậu, tôi sai rồi, lúc trước là do tôi lỡ miệng! Tôi không nên nói cậu không có tiền!”
“Tôi cũng sai rồi, cậu hoàn toàn không lừa gạt bốn cô gái này, cậu chủ như cậu, có bốn người bạn gái là quá bình thường.”
“Thưa cậu, nếu cậu tha thứ cho tôi, chủ nhật tôi có thể đặc biệt đến nhà cậu, xin lỗi cậu, cậu muốn làm gì tôi cũng được…”
…
Tần Hằng nói vào trong điện thoại: “Tổng Giám đốc Triệu, tôi muốn có thể vào ở trong biệt thự ngay đêm nay, ngoài ra, tôi thấy tố chất của mấy nhân viên tiêu thụ của ông hơi thấp, sau này nếu còn khách hàng giống như tôi đến có lẽ vẫn sẽ bị bọn họ đối xử như thế.”
Tổng Giám đốc Triệu đáp: “Được, tôi sẽ sai người sắp xếp cho cậu vào ở, cậu yên tâm, đám người này tôi sẽ không để bọn họ ở lại nữa!”
Tần Hằng cúp điệnn thoại, sau đó điện thoại của nam giám đốc cũng reo lên, tay nam giám đốc run rẩy, trong điện thoại lập tức vang lên tiếng quát to:
“Bây giờ tôi đã quyết định rồi, sáng mai, cậu và mấy cô gái tiêu thụ kia đều cút hết đi!” Nói xong, Tổng Giám đốc Triệu cúp máy.
Nam giám đốc và mấy nữ nhân viên cảm thấy trời sắp sụp xuống, công việc ở Ức Vạn Hào Đình có đãi ngộ rất tốt, cũng là cái để bọn họ khoe khoang, ra ngoài rất khó tìm một việc tốt như việc ở đây, nhưng bây giờ không còn nữa, tất cả đều không còn nữa!
Nam giám đốc và mấy nữ nhân viên bắt đầu oán trách nhau.
“Thấy cậu chủ đến mà các cô lại ngồi đó như bà chủ vậy, hại ông đây thê thảm rồi có biết không hả?”
“Không phải là anh nói cậu ấy là tên lừa đảo sao? Anh thân là sếp lại nghi ngờ khách hàng trước, không tự trách mình còn oán hận chúng tôi, anh có phải đàn ông không vậy!”
“Tôn Tiểu Tuệ, cô đúng là không có đầu óc, còn nói muốn cảnh sát đến bắt cậu ấy! Nếu gọi cảnh sát đến sẽ càng phiền phức hơn, có lẽ chúng ta đều bị nhốt vào tù rồi!”
“Là Trương San mắng cậu ấy trước, cô ta là người cầm đầu.”
…