Dù anh Tằng có lớn hơn nữa, chủ của ông là cậu chủ.
Không ai có thể vượt qua điểm này.
Người đàn ông mím môi, trong mắt rõ ràng có vẻ không vui, nhưng lại đứng lên.
Quản lý giật mình, cho rằng anh ta nổi giận, cả Tiểu Lâm cũng chuẩn bị sẵn sàng, nhưng anh ta chỉ lạnh lùng hất mặt, ngang qua hai người bọn họ rời đi.
Cố Tĩnh Đình ngồi bất động ở đó, trực giác Tiểu Lâm cảm thấy nguy hiểm, không muốn tiếp tục nữa: “Cô, em yêu, chúng ta cầm tiền đi đi, không cần tốn thời gian ở đây nữa.
Anh tin là bọn họ không dám làm gì chúng ta.” Dù sao giờ cũng đánh cược được nửa ván, là đối phương nói dừng trước.
Cố Tĩnh Đình khoát tay, hôm nay bọn họ một mình bước vào đây, dù ván này thắng hay thua, đối phương cũng sẽ không cho cô dễ dàng rút lui toàn thân dễ dàng như vậy.
Mà việc duy nhất cô có thể làm là để đối phương thua tâm phục khẩu phục.
Đường Diệc Sâm, lần này cô muốn quang minh chính đại thắng anh ta.
Người quản lý cúi người với Cố Tĩnh Đình, vẻ mặt vẫn cung kính không đổi: “Mời cô ngồi đợi một chút.
Tôi sẽ cho người đưa trà bánh lên.
Chút nữa người chúng tôi sắp xếp sẽ đến.”
“Làm phiền rồi.” Cố Tĩnh Đình hơi gật đầu, cực kì khách sáo với ông ta.
Người quản lý lùi về sau một bước rồi rời đi, bước chân nhẹ không tiếng động.
Người như vậy, nhìn cái là thấy được đào tạo nghiêm chỉnh.
Bề ngoài thì khách sáo, thật ra không nói ra chút nội dung trọng tâm nào.
Với người ngoài thì khách khí giữ khoảng cách.
Người như vậy là thủ hạ, có thể thấy người chủ cũng không phải người dễ sống chung.
Rất nhanh sau đố, một người phục vụ mặc đồng phục đi vào, mang trà bánh lên rồi lui ra.
Người phục vụ trông còn trẻ, xinh đẹp, nhưng mắt luôn nhìn thẳng.
Động tác bưng trà lưu loát không sai lệch.
Cố Tĩnh Đình nhìn thấy, thờ ơ nhếch môi.
Đường Diệc Sâm này cũng có chút ý tứ.
Chỉ là kẻ dám đối địch với Kỳ Lân đường, cô chắc chắn sẽ không buông tha.
Một giờ sau, Tiểu Lâm đã không kiên nhẫn.
Đối phương kéo dài thời gian như vậy, rõ ràng không muốn cho bọn họ rời đi.
Khả năng lớn nhất là đã biết thân phận của bọn họ.
“...” Môi mấp máy, anh muốn nói gì đó nhưng sợ phá hỏng hứng thú của Cố Tĩnh Đình, đành buồn rầu ngồi đừng ở một bên.
Cố Tĩnh Đình biết Tiểu Lâm đang nghĩ gì.
Đối phương muốn kéo dài thời gian, nhưng vào lúc này càng không thể luống cuống tay chân.
Dù hôm nay đối phương muốn đánh cược gì, nếu thua thì chẳng qua trả lại tiền, nếu thắng thì cô đương nhiên chẳng sợ gì.
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ.
Cố Tĩnh Đình liếc nhìn Tiểu Lâm, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô.
Cánh cửa mở ra, hai người cùng nhau nhìn về phía ấy.
Cửa mở ra, quản lý lại bước vào.
Ánh mắt Cố Tĩnh Đình lướt qua người ông ta, nhìn thẳng Đường Diệc Sâm ở phía sau.
Không tệ, khá nhanh.
Cô còn tưởng anh sẽ không chạy đến nhanh như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, có phải lúc cô rời Bắc Kinh đã bị người này theo dõi rồi?
Đường Diệc Sâm chưa bước vào đã thấy Cố Tĩnh Đình ngồi trên ghế.
Cô nghiêng mặt ngồi đó, trong mắt nhìn mình là mấy phần ngang ngược, mấy phần nổi loạn, còn có mấy phần khiêu khích.
Có Tĩnh Đình này, anh thật không biết nói gì cho phải.
Tối hôm qua, anh còn thấy cô rời đi với vẻ mặt nghiêm trọng.
Còn tưởng cô đang suy nghĩ việc gì, không nghĩ chỉ trong một ngày cô đã bay đến Macao, còn quậy sòng bạc của anh đến long trời lở đất.
Từ khi sòng bạc Trung Thiên khai trương đến nay, đây là người đầu tiên thắng được hơn trăm triệu.
Cố Tĩnh Đình à Cố Tĩnh Đình, cô thật sự lại khiến anh ngạc nhiên.
Thấy Đường Diệc Sâm, sắc mặt Tiểu Lâm cũng đổi.
Thân là thủ hạ đắc lực được Cố Tĩnh Đình tin tưởng nhất, đương nhiên anh cũng biết Đường Diệc Sâm là ai.
Cũng biết là dù ở Columbia hay ở Hàn Quốc, người đàn ông này khiến Cố Tĩnh Đình chịu thua thiệt không ít.
Cố Tĩnh Đình nghĩ chọn trực tiếp bên kia, về tình cũng có thể tha thứ được.
Nếu là anh thì cũng không dễ dàng tha thứ cho người đối xử với cô chủ của mình như vậy.
Nhưng không nghĩ đến, trong thời gian ngắn như vậy, đối phương lại chạy thẳng đến đây?
“Tiểu thư, chúng tôi sắp xếp vị này đánh cược với cô, cô thấy thế nào?” “Được.” Cố Tĩnh Đình hào phóng nhận lời.
Đánh cược với ai cũng chỉ là đánh cược thôi.
Huống chi là với Đường Diệc Sâm, cảm giác không phục muốn hơn thua từ trong xương tủy cô lại nổi lên.
Đường Diệc Sâm, hôm nay cô thắng chắc.
Đường Diệc Sâm cởϊ áσ khoác ra, đặt lên tay quản lý.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, đi đến ngồi xuống bên kia bàn tròn.
Anh nhìn Cố Tĩnh Đình, sau đó nhìn vào cốc xúc xắc trên mặt bàn.
“Vừa rồi tôi nghe nói là so điểm sao? Ai được điểm nhỏ hơn sẽ thắng phải không?”
“Đúng vậy.” Cố Tĩnh Đình gật đầu, nhìn Đường Điệc Sâm: “Tôi cũng may mắn, ném ra 6 điểm.”
6 viên xúc xắc, 6 điểm.
Đây là điểm nhỏ nhất.
Cô không tin, Đường Diệc Sâm có thể ném ra số điểm nhỏ hơn 6..