Cố Học Vũ bây giờ mới tin rằng con gái thực sự đã tỉnh.
Ông đặt chiếc ly trên tay xuống, lặng lẽ nhìn khuôn mặt của cô.
Cô càng lớn càng không giống ông, ngoại trừ phần ấn đường giống ông mấy phần, còn lại đều giống Kiều Tâm Uyển.
Nhìn gương mặt này, trái tim ông liền trở nên yếu đuối: "Ba mà không đến, không biết cái mạng nhỏ này của con đã mất từ lúc nào."
Trong giọng nói nhàn nhạt của ông xen lẫn trách cứ có, thương xót có, nhưng phần nhiều là sự cưng chiều.
"Hả?" Cố Tĩnh Đình không nói nên lời, trong đầu lập tức nhớ lại.
Cô nhớ lại hôm qua cô đã bị người ta đánh ngất.
Sau đó thì sao?
Cố Tĩnh Đình khẽ lắc đầu mấy cái, cũng không thể nhớ nổi sau đó xảy ra chuyện gì.
Có điều cô cảm thấy cơ thể cứ kỳ lạ thế nào ấy.
Đột nhiên cô mở to mắt nhìn Cố Học Vũ: "Ba.
Con ..."
Ai đã thay quần áo cho cô? Còn nữa …
“Là ba nhờ Kỳ Lôi thay quần áo cho con.” Dường như biết thắc mắc của con gái, Cố Học Vũ bình tĩnh giải thích: “Con tỉnh rồi thì cùng ba về Bắc Kinh đi.
Mẹ nhớ con lắm!”
"Ba.
Con ..." Cố Tĩnh Đình muốn hỏi thêm nhưng có những chuyện cô không thể hỏi được.
Tuy nói ba cô đã đến kịp lúc, đáng lẽ cô phải không xảy ra chuyện gì chứ, nhưng nếu không có chuyện gì thì tại sao cả người cô lại đau nhức thế này?
Cô …
Cố Học Vũ như thể không nghe thấy lời cô.
Ông đứng lên, lúc quay lại thì cầm trên tay một ly nước và một chiếc hộp nhỏ.
Ông đưa đến trước mặt Cố Tĩnh Đình, vẻ mặt ông bình tĩnh nhưng pha lẫn chút ngại ngần và xót xa.
Cố Tĩnh Đình nhìn chiếc hộp trong tay ba mình, lập tức biến sắc.
Là thuốc tránh thai cấp tốc 72 tiếng? Cô thực sự đã bị người ta …
"Là Khương Thanh Thành phải không? Có phải là Khương Thanh Thành không? Là hắn, nhất định là hắn." Cố Tĩnh Đình nhớ đến ly rượu cuối cùng cô uống và giọng nói nhàn nhạt nghe được trong xe càng làm cho thân thể cô đau hơn.
Cô nắm chặt tay Cố Học Vũ: "Con phải gϊếŧ hắn.
Hắn đang ở đâu? Con phải gϊếŧ hắn."
“Bối Nhi” Cố Học Vũ giữ lấy người cô và ôm chặt cô vào lòng không để cô kích động: “Tiểu Lâm đã đi rồi, bang Thanh Thành đã bị giải quyết.
Khương Thanh Thành cũng đã bị xử rồi.”
"Con phải gϊếŧ hắn.
Ba, con nhất định phải gϊếŧ hắn ..." hai mắt Cố Tĩnh Đình đỏ ngầu, cả người cô muốn lao ra khỏi giường.
Cô thực sự rất muốn gϊếŧ Khương Thanh Thành.
Trong lòng Cố Học Vũ cũng rất đau khổ.
Ông vỗ về vào lưng con gái, không nói lời nào, tay kia ôm chặt lấy người cô, không để cho cô rời đi.
Cố Tĩnh Đình vùng vẫy một lúc rồi dừng lại.
Cô tuyệt vọng ôm lấy Cố Học Vũ.
Cô cắn chặt môi, đau đớn vùi mặt vào ngực Cố Học Vũ.
Hành động này khiến người khác không nhìn ra được biểu cảm của cô, nhưng thân thể run rẩy kia lại lộ ra cảm xúc của cô ngay lúc này.
Dù có cứng rắn đến đâu, cô cũng chỉ là phụ nữ, cũng có nhiều mộng tưởng về tình yêu, về lần đầu tiên của mình.
Ba mẹ cô, chú thím cô, cô dượng cô đều là những đôi vợ chồng ân ái hết mực.
Cô cũng muốn được như họ, tìm được một người đàn ông mình yêu và yêu mình như vậy.
Trong một tình huống rất lãng mạn, dâng hiến lần đầu tiên của mình.
Chứ không phải như thế này, vô duyên vô cớ bị người ta đánh thuốc rồi bị lợi dụng.
Trong lòng cô mang mác nỗi đau đớn, tủi thân, càng hận bản thân đã quá sơ ý và tự tin.
"Bối Nhi, ba đã chuẩn bị máy bay xong rồi.
Chúng ta về Bắc Kinh rồi tính tiếp."
Nét mặt Cố Học Vũ đầy vẻ tự trách.
Việc không bảo vệ được con gái khiến ông vô cùng khổ sở.
Quan trọng hơn hết là nếu để Kiều Tâm Uyển biết được chuyện này thì…
“Ba.” Cố Tĩnh Đình sụt sịt.
Cô đẩy Cố Học Vũ ra rồi đưa tay về phía ông: “Đưa thuốc cho con.”
Đôi mắt cô đã sớm đỏ hoe nhưng cô không khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kiên quyết, bướng bỉnh, mạnh mẽ.
Dáng vẻ này của cô thực sự rất giống Kiều Tâm Uyển.
Cố Học Vũ thấy vậy càng thêm tự trách bản thân và đau lòng.
Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa thuốc cho cô..