Cố Tĩnh Đình liếc mắt nhìn Đường Diệc Sâm, cũng không có thời gian tính toán món nợ trước đó với anh.
Cô nhanh chóng cầm súng bắn trả những người mặc đồ đen đó.
Bóng đêm vô tận, đêm tối biến thành một cái khiên che chắn cho những người đó, mà trên bầu trời, tuyết vẫn không ngừng rơi.
Tuyết rơi vào mặt cũng sẽ làm nhiễu loạn thị giác của con người.
Nhưng những điều này cũng không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến hành động của Cố Tĩnh Đình.
Nhờ có các hòm xếp trước cửa nhà kho che chắn, cô hạ gục từng người, từng người một.
Nhưng dĩ nhiên là đối phương cũng không ngồi không chịu trận.
Hỏa lực vô cùng ác liệt phản kích lại khiến cho cuộc phản công của Cố Tĩnh Đình có vẻ hơi chật vật.
Cơ thể vẫn luôn dán lên người cô của Đường Diệc Sâm cũng hướng về phía đối phương mà bắn trả.
Trong bóng tối, cái gọi là nhắm trúng âu cũng chỉ là bản năng…
Người của đối phương ngày càng nhiều, rốt cuộc Kim Lệ Châu chết tiệt kia đã phái bao nhiêu người tới lấy mạng cô vậy?
Đường Diệc Sâm lại giải quyết xong một bóng đen khác muốn tới gần rồi đưa mắt nhìn Cố Tĩnh Đình đang nổ súng với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Tôi đếm một hai ba thì chúng ta cùng nhau xông vào nhà kho rồi đóng cửa lại.” Giọng nói của Đường Diệc Sâm vang lên bên tai Cố Tĩnh Đình, cô cũng không nói gì, chỉ cầm súng hạ gục thêm một đối tượng có ý đến gần.
Không biết Đường Diệc Sâm móc vật gì từ trong túi ra rồi ném thứ đó về phía xa.
“Bùm” một tiếng, ngọn lửa đỏ phóng lên trên trời.
Lúc âm thanh cực lớn vang lên, Cố Tĩnh Đình cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt.
Sau đó cô bị đối phương kéo về phía trước.
Dựa vào bản năng sinh tồn, cô nhanh chóng vọt vào nhà kho với Đường Diệc Sâm rồi đóng cửa nhà kho lại.
Khoảnh khắc chiếc khóa sắt lớn rơi xuống, Cố Tĩnh Đình nhìn chằm chằm vào một bên sườn mặt của Đường Diệc Sâm rồi lạnh lùng nói: “Nếu như đối phương ném bom vào nhà kho này thì cả hai chúng ta đều game over.”
Trốn vào đây chẳng qua cũng chỉ là biện pháp ứng biến nhất thời thôi.
Dẫu sao thì phe bên kia cũng đông người, nếu đối đầu trực diện thì cô thật sự không có nhiều phần thắng.
“Bọn họ muốn tìm bom cũng cần phải có thời gian đúng không?” Đường Diệc Sâm nhìn nhà kho đen sì trước mắt.
Vừa rồi ở bên ngoài anh đã nhìn sơ qua, nhà kho này được làm từ xi măng cốt thép, một hai quả bom cũng không công phá một cách dễ dàng được.
Cố Tĩnh Đình rơi vào trầm ngâm, cầm điện thoại ra gọi cho Tiểu Lâm thêm lần nữa nhưng vẫn không có ai nhấc máy, hai hàng lông mày của cô nhíu chặt lại.
Rốt cuộc là tình huống gì mà khiến Tiểu Lâm không có thời gian nghe điện thoại? Trong đầu hiện lên trăm ngàn trường hợp có thể xảy ra, sau đó cô phát hiện hoàn toàn không có bất kỳ trường hợp nào mà bản thân có thể chấp nhận được.
Nguyền rủa bằng giọng oán hận, lúc ngước mắt lên lại nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Đường Diệc Sâm, vậy là sự phiền muộn trong lòng cô càng trở nên nặng nề hơn.
Lúc nãy còn nói muốn dùng súng của mình để tiễn người này đi gặp Thượng đế, bây giờ thì thế nào?
Như thể cảm nhận được sự buồn phiền của cô, Đường Diệc Sâm tốt bụng không lên tiếng.
Ánh mắt hai người giao nhau ở giữa không gian yên tĩnh này.
“Cô chủ.” Đúng lúc đó, Hoa Hàng Kỳ đi ra từ gian phòng nhỏ.
Vừa rồi khi nghe thấy tiếng súng vang lên liên hồi, anh ta cũng rất lo lắng, nhưng lúc đấy anh ta đang giúp Kỳ Lôi lấy viên đạn ra nên đành làm xong việc rồi tính tiếp.
Bây giờ đi ra mới thấy ngoại trừ Cố Tĩnh Đình thì trong kho vẫn còn một người khác?
Ánh đèn cũ kỹ, hơi mờ trong nhà kho chiếu lên gương mặt của Đường Diệc Sâm giúp anh ta nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt là ai.
“Cô chủ?” Đây không phải là người đàn ông đua xe với cô chủ hôm đó sao? Với cả, đây còn là người cô chủ muốn diệt trừ mà, sao bây giờ người đàn ông này lại có mặt ở đây?
“Kỳ Lôi sao rồi?” Cố Tĩnh Đình không buồn để ý đến ánh mắt tò mò của Hoa Hàng Kỳ, bây giờ cô lo lắng cho vết thương của Kỳ Lôi hơn.
“Vết thương không nghiêm trọng lắm.” Hoa Hàng Kỳ lắc đầu: “Viên đạn găm vào giữa xương bả vai và xương cánh tay, may là không ảnh hưởng đến thần kinh, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể trở về bình thường như trước, nhưng mà…”
Vẻ mặt của Cố Tĩnh Đình trở nên căng thẳng vì lời nói của anh ta: “Nhưng mà sao?”.