Cố Tĩnh Đình càng nghĩ càng nóng lòng, nghe thấy tiếng súng và tiếng xe bên ngoài đã dần dần đi xa, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hiện giờ Hàng Kỳ đang phải đối mặt với mưa to gió lớn như thế nào.
Không thể tránh thoát được khiến sự tàn nhẫn trong lòng cô nhất thời nổi lên, cô há miệng cắn vào lòng bàn tay Đường Diệc Sâm.
Cố Tĩnh Đình dùng sức cắn rất mạnh vào lòng bàn tay Đường Diệc Sâm, anh bị đau nhưng vẫn không buông tay ra.
Anh không chịu buông, Cố Tĩnh Đình lại càng cắn mạnh hơn, chẳng mấy chốc đã nếm được mùi máu tươi.
Cuối cùng thì Đường Diệc Sâm cũng chịu buông tay.
Ngay lúc cô định mở miệng nói gì đó thì anh nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một cách chuẩn xác và nhanh như chớp.
Cố Tĩnh Đình trợn tròn mắt, không thể tin được ở thời điểm như thế này rồi mà anh còn có tâm trạng sàm sỡ cô?
Nét mặt cô tràn ngập vẻ lạnh lẽo, giơ tay lên muốn công kích anh nhưng Đường Diệc Sâm đã lường trước được hành động của cô thì sao anh có thể để cô có cơ hội làm chuyện đó?
Đường Diệc Sâm nắm lấy tay Cố Tĩnh Đình rồi vặn ra phía sau, hai tay cô bị chế ngự khiến cơ thể cô cong về phía anh theo bản năng, nhìn qua thì giống như cô đang nhiệt tình đáp trả nụ hôn của anh vậy.
“A.” Biếи ŧɦái, buông tôi ra.
Người đàn ông đáng chết này, xem ra bài học hôm qua quá nhẹ nhàng rồi.
Cố Tĩnh Đình căm thù nghĩ trong lòng.
Sao Đường Diệc Sâm lại không biết cô đang nghĩ gì chứ?
Anh nhớ đến sáng nay vừa tỉnh dậy đã thấy tay chân của mình bị trói, mà anh còn đang cầm điện thoại di động trên tay.
Mở màn hình ra, ảnh của chính anh hiện lên.
Acowboy.
Người con gái này, đúng là dám làm.
Phản ứng đầu tiên là anh cảm thấy tức giận.
Trong lòng có xúc động muốn cho cô một bài học thật dữ dằn, nhưng khi anh thoát khỏi dây thừng và đi vào phòng tắm để rửa sạch vết mực trên người thì…
Dấu “¥ 1” trên trán phản chiếu qua gương làm anh chợt phì cười.
Cố Tĩnh Đình, lại gây thêm bất ngờ cho anh rồi.
Hầu như mỗi lần mà anh nghĩ mình đã hiểu ít nhiều về cô, thì không lâu sau đó cô sẽ làm ngay một việc gì đó khiến anh bất ngờ thêm.
Anh nhìn bản thân trong gương rồi phá lên cười.
Sau khi tẩy hết các dấu vết đi, anh đã có một quyết định.
Hiện tại, anh đang hôn lên đôi môi anh đào của người trong ngực mình, trời rất lạnh, môi cô hơi man mát, nhưng vẫn mềm mại và ngọt ngào như cũ.
Bàn tay lớn của anh siết chặt eo cô, kéo cô vào lòng.
Giữa lúc răng và môi đang ma sát với nhau, âm thanh của anh khàn khàn, mang theo vài phần từ tính quyến rũ.
“Mèo hoang nhỏ.
Thật muốn ăn hết em.”
Một giọng nói rất thấp kèm theo hơi thở nam tính nóng rực, mạnh mẽ mà lướt qua mặt cô.
Tim của Cố Tĩnh Đình đập nhanh một cách khó hiểu, lệch mất một nhịp.
Cảm giác này đối với cô thật xa lạ, thậm chí là chán ghét.
Cô không thích những việc nằm ngoài kế hoạch của mình.
Tất nhiên là bao gồm cả người đàn ông trước mắt này.
Mỗi lần anh xuất hiện đều ngoài dự đoán của cô, loại cảm giác này, thật chả tốt tí nào.
Cô siết chặt lấy lòng bàn tay bị anh giữ chặt kia, dùng sức vùng vẫy muốn đẩy anh ra.
Đường Diệc Sâm không tha, tiếp tục cầm lấy cổ tay cô, ôm cô vào lòng mình.
Trán kề trán, gương mặt của cô ngưng tụ trong bóng tối.
Bên ngoài dần yên tĩnh lại, gió lạnh cuốn theo tuyết bay vào nhà kho, mang theo sự buốt giá.
Nhưng mà, bây giờ anh lại cảm thấy rất nóng.
Hít một hơi thật sâu, anh đè sự khô nóng ở bụng vì trận hôn môi lúc nãy xuống, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm mặt Cố Tĩnh Đình.
“Mèo hoang nhỏ, em đừng lộn xộn nữa.
Nếu không thì tôi sẽ ăn sạch em ngay bây giờ luôn đó.”
Ăn sạch cô? Cố Tĩnh Đình thở hốc vì kinh ngạc, trong lòng bắt đầu có chút tức giận nổi lên.
Người đàn ông trước mắt này cho rằng anh ta là ai? Cô là ai?.