Cô nhấc chân lên đá Đường Diệc Sâm một cái, ngay khi anh vừa buông ra thì những cú đấm liên tục ập vào mặt Đường Diệc Sâm.
Trong bóng tối, anh cảm nhận được những cú đấm rải rác quét tới nhanh như gió về phía anh, Đường Diệc Sâm không kịp né tránh, đành vung quyền đánh nhau với Cố Tĩnh Đình.
Cố Tĩnh Đình nhíu chặt mày, vô thức tránh được quả đấm của anh, rồi lại không cam lòng, một lần nữa vung quyền với anh.
Đường Diệc Sâm cũng đánh trả vào lúc này.
Nắm đấm hai người va vào nhau trên không trung.
Thân thể của Cố Tĩnh Đình lùi một bước dài về sau, đâm sầm vào đống hàng hóa chồng chất.
Đường Diệc Sâm chắc chắn rằng tay của Cố Tĩnh Đình đã bị thương, bởi vì nắm đấm của anh cũng có chút nóng lên rồi.
Người có thể chịu được một quyền của anh không nhiều, chứ đừng nói chi là một cô gái.
Mu bàn tay của Cố Tĩnh Đình có chút run lên, cô nắm chặt thành quyền, định tiếp tục vung quyền với Đường Diệc Sâm.
“Có người đến.” Đường Diệc Sâm vươn tay bọc lại quả đấm của cô, kéo cô vào lồng ngực của mình, sẵn tiện trốn ở phía bên cạnh.
Đôi môi dụ hoặc của anh dán lên vành tai cô, nhẹ nhàng nói.
“Đừng lên tiếng.”
Cái người đàn ông này, Cố Tĩnh Đình lấy chân mở to mắt, dùng sức đạp chân anh.
Đường Diệc Sâm ăn đau nhưng kiên quyết không buông ra.
Cố Tĩnh Đình dùng bàn tay nhỏ bé của cô không khách khí mà vỗ mạnh vào bàn tay Đường Diệc Sâm.
Lúc này anh mới phát hiện, vừa rồi do quá vội vàng nên một tay anh lôi kéo Cố Tĩnh Đình, tay còn lại ôm lấy cô, nhưng bàn tay đó ma xui quỷ khiến mà đặt vào ngực cô.
Trên mặt anh hiện vài phần xấu hổ, thậm chí là hơi gian manh: “Sorry, tôi không cẩn thận.”
Anh tuyệt đối không muốn ăn dê xồm cô đâu.
Tuy nhiên, anh muốn nhấm nháp hết tất cả, chỉ là, anh càng thích quang minh chính đại mà nhấm nháp hơn.
Không cẩn thận? Có quỷ mới tin! Cố Tĩnh Đình vừa định phát giận thì Đường Diệc Sâm đã thả tay ra, biến thành ôm eo cô.
Đủ rồi nha, anh ta không quấy phá cô sẽ sống không nổi à? Trong bụng cô tràn đầy lửa giận, vừa định cho anh thêm một cước thì tiếng động cơ ô tô vang lên bên tai.
Có người đang đến gần.
Mí mắt Cố Tĩnh Đình khẽ co giật.
Từ lúc Hàng Kỳ lái xe rời khỏi nhà kho đã qua mười phút.
Bây giờ đối phương lại quay về đây, thế thì chỉ có thể chắc chắn một điều, Hàng Kỳ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nét mặt cô trầm trọng dần, nghe thấy tiếng động cơ ô tô đã dừng, sau đó hình như có người xuống xe.
Trong tiếng gió tuyết có thể nghe được âm thanh mở cửa rõ ràng của đối phương.
“Đều tìm hết cho tôi.
Trên chiếc xe kia không có Cố Tĩnh Đình, chắc chắn cô ta đang ở gần đây.”
“Vâng.”
Các tiếng bước chân lộn xộn truyền vào tai Cố Tĩnh Đình, tính sơ qua thì chắc đối phương ít nhất cũng phải mười mấy người.
Kim Lệ Châu, hôm nay nếu bà không gϊếŧ được tôi thì sẽ không bỏ cuộc đúng không?
“Em ở lại đây trốn, tôi ra dẫn mấy người đó đi.” Tiếng nói trầm thấp của Đường Diệc Sâm nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Cố Tĩnh Đình nghe xong không đáp.
Đối phương là vì cô đến, anh ra ngoài thì có tác dụng gì đâu?
Lùi một bước mà nói, nhà kho này chỉ nhỏ như vậy, nhưng đối phương lại đông người, cô trốn thì có thể trốn chạy đến đâu chứ?
Mím chặt môi, Cố Tĩnh Đình cố làm bản thân bình tĩnh lại.
Nhà kho này là Phác Tương Vũ tìm ra, ở đây chỉ để một đống hàng hóa vô dụng.
Cả nhà kho này đều được sắp xếp theo bố cục chữ “用”, hàng hóa chất đầy theo chữ.
Hiện tại họ đang nấp sau đống hàng hóa hàng thứ hai.
Những người bên ngoài đã bắt đầu vào tìm kiếm.
Ánh sáng của đèn pin chiếu vào bức tường trong bóng tối, để lộ ra một loại tác động thị giác kỳ lạ..