Cổ họng có cảm giác buồn nôn và ghê tởm, cô hít thật sâu, mùi Long Diên Hương cùng chút hơi lạnh trên người Đường Diệc Sâm tràn vào lồng ngực.
Kèm theo hoa tuyết và khí lạnh dán sát gò má cô, vẫn lạnh như băng, nhưng không hiểu vì sao cảm giác ghê tởm buồn nôn vậy mà giảm bớt không ít.
Nhớ đến việc anh đã từng hôn lên môi mình không chỉ một lần, còn sờ soạng bản thân mình.
Nhưng cô lại chưa bao giờ có cảm giác chống đối như lúc bị Phác Chính Nguyên hôn, một lần cũng chưa từng.
Cố Tĩnh Đình ngẩng đầu lên, trộm nhìn anh lại chạm phải đôi mắt sâu thẳm, xa xăm, dường như có thể hút cả đất trời vũ trụ vào, bỗng nhiên cô vươn tay ra nắm chặt cổ áo anh.
Kiễng chân, nâng môi mình lên…
Đường Diệc Sâm hoàn toàn không ngờ tới Cố Tĩnh Đình sẽ có hành động như vậy, thực sự choáng váng.
Người phụ nữ mềm mại dịu dàng trong lòng, mùi hương của cô vờn quanh chóp mũi, vả lại đây còn là lần đầu tiên cô chủ động như vậy…
Đột nhiên anh cũng ngơ ngẩn, cơ thể vẫn cứ ở đó, không có động tác tiến lên hay cũng không hề đáp lại cô.
Chỉ là nhìn thấy thấy cô, cảm giác được bờ môi mềm mại của cô nhẹ nhàng chạm lên môi anh.
Mùi hương ngọt ngào đó khiến anh tỉnh táo lại.
Bàn tay lớn vòng sang eo cô, cúi thấp đầu hơi nghiêng.
Sau đó dùng sức hôn lên môi cô…
Nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt triền miên.
Thời tiết rất lạnh, ngoài trời tuyết vẫn rơi.
Tiếng gió khẽ rít cũng chẳng hề ảnh hưởng đến lửa tình của hai bọn họ.
Đôi môi ấm áp chạm nhau khiến anh say mê đắm chìm theo, lần đầu tiên Cố Tĩnh Đình chủ động…
Đường Diệc Sâm càng hôn càng sâu, môi hôn sâu hơn mạnh hơn, môi lưỡi quấn lấy mạnh mẽ trong miệng cô, anh cố sức mang đến cho cô những trải nghiệm kíƈɦ ŧìиɦ khác biệt.
Cố Tĩnh Đình vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, tay chân vẫn còn có hơi yếu sức.
Bị Đường Diệc Sâm hôn như vậy, cả người cô như mềm nhũn, hai tay nắm lấy quần áo anh không biết từ lúc nào đã di chuyển lên trên, chuyển sang ôm lấy cổ anh.
Tim đập nhanh hơn, cơ thể lúc đầu vẫn còn cảm thấy lạnh lúc này có vẻ như đã thích ứng với sự lạnh lẽo trên người anh, áp chặt vào người anh.
Lưỡi anh linh hoạt như con rắn nhỏ chuyển động trong miệng cô, nhẹ nhàng đảo qua hàm răng cô, ngay khi lưỡi cô muốn rút lui thì anh lại kéo lưỡi cô lại quấn quít cùng anh.
Cố Tĩnh Đình cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm hôn môi, bị anh trêu chọc như vậy thì mất đi khả năng phản kháng hoàn toàn.
Giây tiếp theo, Cố Tĩnh Đình cảm giác được bàn tay to lớn của Đường Diệc Sâm di chuyển sau lưng mình.
Bàn tay mát lạnh cùng những vết chai mỏng ma sát trên làn da cô.
Hơi lạnh đột nhiên ùa đến khiến ý thức Cố Tĩnh Đình khôi phục hơn phân nửa, đối diện với gương mặt màu lúa mạch phóng to trước mắt mình, đôi mắt đen tuyền khẽ nheo lại, gương mặt vô cùng mê người…
Trong phút chốc Cố Tĩnh Đình đã tỉnh táo lại.
Cô đang làm cái gì vậy?
Vậy mà cô lại nghĩ đến dùng cách như vậy, để Đường Diệc Sâm trở thành người loại bỏ cảm giác ghê tởm trên người cô khi Phác Chính Nguyên chạm vào cô sao?
Sao cô có thể làm vậy được?
Nói lại một chút thì nếu như không phải Đường Diệc Sâm trước kia vứt bỏ mình không thèm quan tâm, thì sao cô có thể bị Phác Chính Nguyên lợi dụng được? Rồi khiến cô có cơ hội tự đưa bản thân mình đến trước mặt Phác Chính Nguyên để anh ta làm chuyện bậy bạ được?
Ý nghĩ này vừa nhen nhóm trong đầu thì Cố Tĩnh Đình đã tỉnh táo hoàn toàn.
Không cần nghĩ ngợi, dùng sức đẩy mạnh Đường Diệc Sâm ra, cả người bước lớn lùi về sau.
Vẻ mặt cảnh giác trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.
Vừa cảnh giác lại vừa có chút xấu hổ, có chút bất ngờ, lại có chút mâu thuẫn mà bản thân cô cũng không thể nói rõ.
Vội vàng kéo lại quần áo mình, cài lại hết các nút áo cẩn thận, xác định không còn bất kỳ vấn đề gì nữa mới trừng mắt nhìn lại Đường Diệc Sâm..