Giãy tay ra khỏi tay rồi bước nhanh về phía cửa, giọng nói của Phác Ân Tuệ lại vang lên: “Anh, anh mau dậy đi.
Chúng ta bắt con đàn bà đó làm con tin, anh có nghe thấy không vậy?”
Cửa mở ra, Phác Ân Tuệ nghĩ người đi ra chính là Phác Chính Nguyên, cũng không hề đề phòng Cố Tĩnh Đình dùng sức kéo mạnh vào cửa, sau đó dùng lực, mạnh mẽ kéo cô ta vào sát bên người mình, Cố Tĩnh Đĩnh vươn cánh tay dài ra chạm vào vị trí chính xác mà Phác Ân Tuệ để súng.
Lấy súng ra nhắm thẳng vào đầu cô ta, nhìn đám thuộc hạ bên ngoài ngây ngốc trước hàng loạt hành động vừa rồi của cô.
Vẻ mặt lạnh lùng: “Các người phải cẩn thận súng của mình một chút, đừng có nổ súng đấy.”
“Cô cả.” Tất cả thuộc hạ liên quan ngơ ngác, sững sờ nhìn Cố Tĩnh Đình.
“Cô… Cái đồ đàn bà ti tiện.” Phác Ân Tuệ nổi giận, anh trai cũng vô dụng quá vậy? Cả một đêm mà cũng không đối phó được với một người phụ nữ?
“Cô Phác.” Cố Tĩnh Đình cầm chặt súng nhắm vào đầu Phác Ân Tuệ: “Hình như tôi có nói rồi nhỉ, cô làm chuyện gì với tôi, thì tôi sẽ trả lại gấp trăm lần?”
“Cô dám sao.” Phác Ân Tuệ nắm chặt hai tay, muốn đẩy Cố Tĩnh Đình ra nhưng lại sợ cô sẽ nổ súng thật.
Cố Tĩnh Đình cũng không khách sáo với cô ta, liếc nhìn mấy tên đàn em của cô ta: “Các người đi lấy điện thoại với súng của tôi qua đây.
Nếu không, tôi cũng không thể bảo đảm trên đầu cô cả các người có xuất hiện thêm cái lỗ nào nữa hay không đâu.”
Nói xong câu này, cô liền kéo mạnh Phác Ân Tuệ vào bên trong phòng rồi khoá cửa lại.
Tay vẫn giữ chặt đầu Phác Ân Tuệ như cũ.
Mà Phác Ân Tuệ lúc này vào bên trong rồi mới nhìn thấy Đường Diệc Sâm đứng đó, anh vòng hai tay ôm ngực, vẻ mặt bình tĩnh, đoán không ra anh đang nghĩ gì lúc này.
Ánh mắt Phác Ân Tuệ nhìn một vòng tìm kiếm trong phòng, không chình thấy Phác Chính Nguyên nhà mình, lập tức cô ta bị kích động: “Cô, cô đang làm cái gì vậy? Cô nói đi.
Anh tôi đâu? Các người đã làm gì anh tôi rồi?”
Cố Tĩnh Đình hừ lạnh nhìn Phác Ân Tuệ: “Tôi cũng chẳng làm ra chuyện gì với anh cô cả.
Cô nên hỏi là, anh ấy đã làm gì anh cô rồi?”
Lời của cô khiến tầm mắt Phác Ân Tuệ chuyển sang gương mặt Đường Diệc Sâm, sắc mặt tràn đầy vẻ khó tin: “Tang? Anh? Đây là lựa chọn của anh sao? Rốt cuộc anh lựa chọn giúp người phụ nữ này sao?”
Đường Diệc Sâm trầm mặc, Phác Ân Tuệ rất kích động, cả người cố gắng giãy dụa muốn xông đến chỗ Đường Diệc Sâm.
Cố Tĩnh Đình giữ chặt cánh tay cô ta.
Tay kia thì giữ chặt đầu cô ta: “Xem ra, ngày hôm qua dạy dỗ quá nhẹ nhàng rồi nhỉ.”
Làm tay cô ta trật khớp thì cô ta có thể bẻ lại.
Vậy hôm nay có phải là nên cắt đứt gân tay hay gân chân không? Vậy thì cô ta mới chịu nghe lời hơn?
“Cố Tĩnh Đình, cô dám sao? Tôi nói cho cô biết, cô không ra được đâu, toàn bộ bên trong này đều là người của tôi, cô muốn rời khỏi nơi này bình an, rời khỏi Hàn Quốc bình an là chuyện không thể.”
“Phải không?” Cố Tĩnh Đình cười: “Vậy chúng ta cứ thử một chút vậy.”
Người Tiểu Lâm dẫn tới đã đến đây từ sớm, lúc này chỉ đợi mệnh lệnh của cô thôi.
Cô cố ý bắt ép Phác Ân Tuệ chẳng qua chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi.
Rất nhanh chóng, Kim Lệ Châu đã dắt theo đàn em, tự mình vội đến đây.
Cửa bị gõ ầm ầm.
Cố Tĩnh Đình cũng chẳng quan tâm, kéo Phác Ân Tuệ qua để cô ta ngồi xuống ghế sô pha, súng trong tay cũng không hề rời khỏi đầu cô ta.
Liếc nhìn Đường Diệc Sâm: “Anh, đi tìm ra giường rồi xoắn lại, trói cô ta lại.”
Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh khiến ánh mắt Đường Diệc Sâm chợt loé lên, không động đậy gì chỉ ngây người nhìn cô.
“Tang.
Không được, anh không được giúp cô ta.” Phác Ân Tuệ dứt khoát la lớn lên: “Không cho phép anh giúp người phụ nữ này, Tang, anh không thể.”
So với cô ta đang điên cuồng mất kiểm soát thì Cố Tĩnh Đình bình tình hơn rất nhiều.
Ánh mắt nhìn về phía Đường Diệc Sâm, đang đợi anh đưa ra lựa chọn.
Trói hay không trói..