Chương 272: Thuốc giải độc
Sau khi đợi ở đây gần bốn tiếng đồng hồ , hai tay Hoắc Hải Phong đã lạnh buốt , mặt không còn chút máu , anh nhẹ nhàng nói với Tô Kiến Định.
Suy nghĩ bị đánh gãy , lấy lại tinh thần , Tô Kiến Định nhìn Hoắc Hải Phong một hồi , sau đó quay đầu dặn dò vệ sĩ cầm tới hai cái mền , trong đó một cái đưa cho Hoắc Hải Phong , còn cái kia trùm lên cho Tô Hướng Minh và Lê Quốc Nam , lúc này trong lòng mới yên tâm được một chút.
“Chờ thêm chút nữa đi , tôi không quá yên tâm về Vũ Nguyên Hải , còn có lão bác sĩ kia nữa , tôi đã điều tra qua , mặt ngoài không hề tra ra chút vấn đề nào , lý lịch và mọi thứ đều phù hợp , tất cả tư liệu đều rất hoàn mỹ.”
Tô Kiến Định quay đầu nhìn về phía Hoắc Hải Phong , từng câu từng chữ nói xong , ý cười trên mặt càng sâu.
“Đã phái người điều tra cẩn thận lại một lần nữa , từ lúc lão ta sinh ra cho đến giờ , lão bác sĩ kia chắc chắn có vấn đề.” Trên thế giới này căn bản không hề có thứ gì hoàn mỹ cả , tư liệu có chút vấn đề mới là bình thường , hồ sơ hoàn hảo đến từng chi tiết như vậy lại càng lộ ra vẻ có vấn đề.
Huống chi người này còn là thầy của Vũ Nguyên Hải , lại còn tham gia vào dự án nghiên cứu thuốc của anh ta , không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất.
“Đã phái người đi , hiện tại Lê Quốc Nam bị mất trí nhớ , đúng lúc vài tháng nữa tôi cần xuất ngoại , tôi sẽ dẫn cậu ấy đi , cậu và Quỳnh Thy có muốn đi cùng không?” Kể từ sau khi đáp ứng ông ngoại thừa kế gia tộc Otto , Tô Kiến Định vẫn giấu chuyện này ở trong lòng , trùng hợp thời gian này xảy ra nhiều việc , nên anh vẫn chưa có cơ hội nói với mọi người.
Mặc dù bây giờ cũng không phải thời cơ tốt , nhưng không hiểu sao Tô Kiến Định lại muốn nói ra , anh hơi ngượng , quay đầu nhìn sâu vào mắt Hoắc Hải Phong.
“Tôi không có ý kiến , hỏi Thy Thy đi , nếu cô ấy đồng ý gả cho tôi thì tôi sẽ rất vui , nhưng nếu cô ấy không đồng ý , muốn tôi gả cho cô ấy cũng không thành vấn đề , tôi không bài xích việc ở rể!”
Ánh đèn trắng lạnh lẽo soi rọi gương mặt tinh xảo của Hoắc Hải Phong , trong đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo ý cười , lóe ánh sáng , khiến cho Tô Kiến Định sửng sốt giật mình trong giây lát mới lấy lại tinh thần , lúng túng cuộn tròn tay trái đặt lên miệng khẽ ho vài tiếng , quay đầu đi.
Anh ta dùng giọng điệu vui vẻ nói: “Đúng là tôi đã nhìn lầm , tổng giám đốc Hoắc xem ra rất độ lượng… Quỳnh Thy nhà chúng tôi có vẻ sẽ không phải chịu khổ rồi!”
“Đương nhiên , làm sao tôi có thể để người của mình chịu thiệt thòi được chứ?” Vốn định trêu chọc anh vài câu , không ngờ lại bị anh không mềm không dẻo đá ngược trở về , Tô Kiến Định nhất thời nghẹn lời , hoàn toàn không có ý định tiếp tục nói chuyện với tên đàn ông đầu óc chẳng có gì khác ngoài em gái mình ra nữa.
“Thuốc đã được điều chế xong , thế nhưng có vài chuyện cần nói trước với mọi người.” Thời điểm Tô Kiến Định quay lại chỗ Lê Quốc Nam định nói với anh ta vào câu , thì lão bác sĩ cùng với Vũ Nguyên Hải và Ôn Hàng Dương đã từ văn phòng cách đó không xa đi ra.
“Không đảm bảo được hiệu quả , sẽ có tác dụng phụ ngoài ý muốn phát sinh?” Ngay từ đầu , Hoắc Hải Phong đã không ôm một trăm phần trăm hy vọng , chất độc kỳ lạ như vậy , cho dù có chế được thuốc giải đi nữa , giữa đường xảy ra vấn đề cũng là chuyện bình thường.
“Không , sẽ không xuất hiện tác dụng phụ ngoài ý muốn , thuốc giải nhất định có tác dụng , điều mà Nguyên Hải muốn nói đó chính là , loại độc này tồn tại trong cơ thể thời gian càng dài , thì khả năng để lại di chứng càng cao. Nhưng cụ thể là di chứng gì thì hiện tại vẫn không dự đoán được , dù sao cũng là thuốc thử nghiệm , vì vậy tôi hy vọng người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt , rất có thể…”
Lão bác sĩ nói đến đây thì không nói tiếp được nữa , gương mặt cứng nhắc bước đến chỗ cách Hoắc Hải Phong mấy chục bước rồi dừng lại.
Tuy nhiên Vũ Nguyên Hải thì lại khác , mặc dù tay vẫn đang bị trói nhưng nụ cười trên mặt anh ta lại vô cùng rực rỡ , đến cả Tô Hướng Minh còn nhận ra được , hiện tại tâm trạng của anh ta rất tốt.
“Di chứng ông nói là về phương diện nào?” Nghe đến đây , tay Hoắc Hải Phong đã bắt đầu run rẩy , lông mày nhíu chặt , từ xe lăn đứng lên trong vô thức mà quên mất vết thương ở chân của mình còn chưa tốt , lảo đảo đi hai bước , tựa như dùng hết sức mình bổ nhào về phía trước , bắt lấy cổ áo lão bác sĩ , tia máu dần dần lan tràn cả tròng mắt , đến cả đuôi mắt cũng ửng đỏ , chứng tỏ anh đang rất tức giận.
Tô Kiến Định đi lên phía trước hai bước , tư thế ngầm thể hiện sự che chở cho Hoắc Hải Phong , nhưng lại không có ý định khuyên can.
“Cụ thể về phương diện nào chúng tôi cũng không rõ , ngài Hoắc rất xin lỗi , tôi thay mặt học trò của mình xin lỗi ngài , thật xin lỗi!”
Cổ áo bị siết chặt , nhưng lão bác sĩ vẫn không nổi giận , ngược lại còn cúi đầu xuống , nhắm mắt lại trịnh trọng nói một tiếng xin lỗi với Hoắc Hải Phong.
“Thứ đồ chơi này có di chứng , vì sao ông không nói ngay từ đầu , ngay cả khi ông không có thuốc giải , ông vẫn tham gia nghiên cứu và phát triển ra nó , vậy mà giờ ông lại không biết có di chứng hay không à?”
Thật quá rõ ràng rồi , Hoắc Hải Phong vung tay hất lão bác sĩ sang một bên , nhìn chằm chằm vào nửa người lộ ra ngoài của tên đàn ông đang được Ôn Hàng Dương che chắn phía trước , cười lạnh thành tiếng , không đợi lão bác sĩ trả lời , đã quay người ngồi trở lại xe lăn: “Nếu thời gian càng dài di chứng càng nghiêm trọng , vậy thì hãy tranh thủ thời gian tiêm thuốc giải cho Thy Thy đi. Tiêm thuốc xong , khi nào Thy Thy mới có thể tỉnh lại?”
Bị quăng đến bên vách tường , trong chốc lát lão bác sĩ không kịp phản ứng , nhiều năm như vậy , từ sau khi ông ta nổi tiếng khắp quốc tế cho tới bây giờ chưa từng có ai dám đối xử với ông ta như vậy , trên mặt ông ta biểu hiện sự dữ tợn trong chớp mắt , nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại bộ dáng hiền hòa , sửa nhanh lại cổ áo rồi bước về phía phòng bệnh: “Sau khi tiêm vào đại khái hai đến ba giờ sau sẽ tỉnh , có điều cơ thể của người bệnh vừa tỉnh lại tương đối yếu , có thể không duy trì được bao lâu sẽ lại ngủ tiếp , đây là hiện tượng bình thường , mọi người không cần lo lắng.”
Lấy ra lọ thuốc màu vàng nhạt , động tác lão bác sĩ thuần thục giúp Tô Quỳnh Thy tiêm vào , sau khi kiểm tra lại các chỉ số , xác định không có vấn đề mới xoay người đi ra.
“Chờ sau khi tỉnh lại là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường , mọi người muốn ở lại cũng được , nhưng phải vô cùng chú ý đến thân thể và cảm xúc của bệnh nhân , di chứng rất có thể sẽ xuất hiện ở phương diện thần kinh , chúng tôi còn đang nghiên cứu , nhanh nhất cũng phải một tuần mới có thể cho mọi người biết kết quả.”
Dặn dò mọi thứ rõ ràng xong , dưới ánh mắt như nhìn người chết của Hoắc Hải Phong , lão bác sĩ mới dẫn Vũ Nguyên Hải trở lại văn phòng trước đó.
Lần này , ngược lại Ôn Hàng Dương không có đi theo , chỉ đứng trước cửa kính , quét mắt nhìn Tô Quỳnh Thy , sau đó cúi đầu dựa mạnh vào trên vách tường.
“Lần này Nguyên Hải đã làm hơi quá đáng , tôi sẽ gánh chịu tất cả mọi chi phí chữa trị của cô Tô và ông Lê , cùng với phí tổn thất tinh thần và lương nghỉ việc. Đồng thời , hợp đồng hợp tác khai thác mỏ kim cương với gia tộc Otto trong quý này , tôi cũng sẽ nhường lại ba mươi phần trăm lợi nhuận.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!