Chương 96: Một mạng đổi một mạng
Vũ Tuyết Phương cứ lùi phía sau liên tục giống như thật sự bị dọa, mãi cho đến khi bị Trần Mộc Châu kéo lại thì mới tạm thời đứng yên lại.
Tô Kiến Định thì âm thâm thở dài một hơi, chỉ có mấy người như thế mà vẫn có thể nghĩ ra hết mảnh khóe thủ đoạn này đến thủ đoạn khác: “Tôi chỉ có hai điều kiện, một là hai phần tập đoàn Phước Sơn và cả nhà các người rời khỏi Hải Phòng vĩnh viễn không bao giờ trở lại, nếu mấy người làm được thì tôi có thể tha cho các người”
Sau đó, Tô Kiến Định tránh sang một bên rồi đưa tay ra làm tư thế mời, đầu xoay sang chỗ khác nhìn thẳng về phía Vũ Tuyết Phương.
“Tô Kiến Định, cậu vừa mở miệng đã muốn công phu sư tử ngoạm rồi, cậu làm như vậy mà không sợ gặp báo ứng sao?”
“Bà còn không sợ, thì tôi sợ cái gì” Bắt đầu kể từ giây phút Tô Kiến Định tỉnh lại, mỗi một giây một phút anh ấy cũng đều hy vọng có thể tìm ra kẻ đã gài bây nhà họ Tô càng sớm càng tốt, nhưng không hề nghĩ rằng người kia lại ở ngay gần cạnh anh ấy.
“Tôi nói chứ mấy người gọi tôi đến đây làm gì? Để xác nhận hung thủ sao?”
Trong lúc bầu không khí căng thẳng tràn đầy khói thuốc súng, Đinh Tiến Đạt cà lơ phất phơ bước đến trước mặt mọi người, mùi tanh của máu dính trên người anh ta thật sự không dễ chịu tí nào.
“Yên tâm đi, không một ai có thể chạy thoát được đâu. Nếu tôi đã tìm được người tôi muốn tìm, vậy thì chúng tôi đi trước.”
Tô Kiến Định khom người đầy tao nhã rồi bước đi, hiện tại tâm trạng của anh ấy khá tốt, nên mặc cho Hoắc Hải Phong ôm Tô Quỳnh Thy đi về phía trước.
“Đợi đã!” Vũ Tuyết Phương gọi những người đã quay đầu bước đi lại, rồi đưa mắt nhìn về vách núi ở phía sau, bởi vì trời mưa to nên bên dưới vách núi tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng biển cả gào rít đầy giận dữ: “Tôi sẽ trả mạng của mình cho cậu, cậu có thể tha cho Mộc Châu một con đường sống được không?”
Vũ Tuyết Phương nợ một nụ cười miễn cưỡng, sau đó vịn lên cánh tay của Trần Tuấn Tú rồi đứng dậy. Bà ta không thể sống được bao nhiêu lâu nữa, đời bà bà ta chỉ hy vọng có thể làm chuyện gì đó cho con mình, hy vọng có thể giúp con bé trong những giây phút cuối cùng của đời!
“Ây dô! Dì Vũ muốn chơi trò một mạng đổi một mạng hay sao?”
Tô Kiến Định đúc hai tay trong túi quần, anh ấy nghe thấy như vậy thì quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của mấy người đứng cách đó không xa.
“Tôi sẽ nhảy xuống đây, cậu có thể để cho Mộc Châu một con đường sống được không, bây giờ nó đã điên điên khùng khùng rồi, cậu hoàn toàn không phải lo nó sẽ làm hại Tô Quỳnh Thy..”
“Trước giờ tôi chưa bao giờ làm một cuộc buôn bán nào lỗ vốn cả, dì Vũ vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút thì „ hơn.
Nói xong, Tô Kiến Định dứt khoát quay người đi về phía nhà kho cách đó không xa.
Mắt thấy Tô Kiến Định sắp biến mất khỏi tâm mắt mình, sự áy này và hối hận ở trong lòng Vũ Tuyết Phương nhiều năm bỗng nhiên bùng nổ trong nháy mắt. Bà ta liếc mắt nhìn Trân Mộc Châu lần cuối cùng rồi thả người xuống vách núi, nhanh chóng biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Vào giây phút Vũ Tuyết Phương nhắm hai mắt lại đó, bà ta chỉ hy vọng mấy người bọn họ có thể buồn tha cho đứa con duy nhất của bà ta.
Trơ mắt nhìn Vũ Tuyết Phương nhảy xuống vách núi, Trần Tuấn Tú quỳ trên mặt đất gào thét thành tiếng, nước mắt cứ như đê vỡ mà thi nhau tuôn ra khỏi hốc mắt, bộ âu phục phẳng phiu lúc đầu giờ đã nhăn nhúm lại, nhìn qua không khác gì một tên ăn xin lôi thôi lếch thếch.
Từ đầu tới cuối Trần Mộc Châu đều không thể hiện cảm xúc gì,khuôn mặt không cảm xúc mặc kệ mọi thứ, kể cả khi Vũ Tuyết Phương nhảy xuống cũng không có bất kỳ phản ứng gì, giống như một người máy đã chết vậy.
Từ phía sau truyền đến tiếng hét chói tai, Tô Kiến Định nghe thấy thì biết không ổn rồi, anh ấy bảo Hoắc Hải Phong đưa người đi bệnh viện rồi bản thân mình thì lại quay trở lại.
Bóng dáng của người kia cũng đã biến mất, bão cũng sắp đến rồi, với thời tiết này cho dù có người chịu lái thuyền ra khơi thì cũng không thể tìm thấy người ở một nơi tràn đây những lốc xoáy nhỏ như thế này.
Tiếng khóc tan nát cõi lòng lại mang theo sự kiềm chế truyền đến, như là bị người ta cố gắng kìm nén lại trong cổ họng, không muốn để người khác phát hiện.
Không nghĩ tới câu chuyện mười năm trước mới chỉ như vậy mà đã kết thúc. Tô Kiến Định nhìn dòng nước đục ngầu bên dưới, có cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì đó, nhưng nghĩ một lát cũng không ra, sau đó anh dứt khoát chọn quên hết luôn.
Nếu người cũng đã nhảy xuống vách núi rồi, vậy anh ấy cũng không tiện ở lại lâu, cuối cùng chỉ còn lại Trần Mộc Châu và Trần Tuấn Tú đứng ở trên vách đá cheo leo.
Ánh mắt mờ mịt luống cuống của hai người tiếp xúc vói nhau, trong khoảng thời gian ngắn cả hai đều không biết nên làm cái gì mới tốt.
Mãi cho đến khi trời mưa to như trút nước, Trân Mộc Châu mới bước chậm rãi từng bước một trở về biệt thự nhà họ Trần.
Trần Mộc Châu ngồi một mình trong phòng khách, cả người đều là bùn đất và nước mưa bẩn thỉu. Lúc này biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô ta mà thôi, đây vốn dĩ là khung cảnh mà cô ta cầu còn không được, nhưng bây giờ, khi có được rồi thì lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Trần Mộc Châu ngồi một lúc lâu, mãi cho đến khi bắt đầu hắt hơi thì cô ta mới cau mày kéo quần áo sát lại rồi đi lên trên lầu.
Bên kia, Hoắc Hải Phong đi đến bệnh viện với tốc độ nhanh như chớp, Tô Quỳnh Thy choáng váng ngồi trên giường, trong tay là chiếc điện thoại vừa được anh đưa cho, hiếm khi cô thấy anh chủ động đưa điện thoại cho cô chơi thế này.
Cô nghi ngờ liếc mắt nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, bởi vì cơ thể bị trói một thời gian dài nên bây giờ cảm thấy đau rát nhức mỏi, ngồi thì rất khó chịu nên dứt khoát nằm xuống, quay lưng về phía Hoắc Hải Phong rồi vui vẻ chơi điện thoại.
Một tiếng “kẽo kẹt” nho nhỏ vang lên, Tô Quỳnh Thy đang vui vẻ chơi điện thoại hoàn toàn không biết hiện cửa phòng đã bị mở ra, còn cười đến mức cơ thể nhỏ bé cũng run run lên. Hoắc Hải Phong thấy vậy cũng cười theo, sau đó anh mím môi nhìn cô một cái rồi đứng lên.
“Cậu cảm thấy hôm nay Vũ Tuyết Phương chơi trò gì?”
Tô Kiến Định đóng cửa sổ lại, bày ra một tư thế thoải mái trên ghế sô pha, hai tay để sau đầu còn chân thì vắt chéo, ánh mắt sắc bén nhìn vào không trung.
“Khổ nhục kế chăng?”
Hoắc Hải Phong nghiêng đầu nghỉ ngờ nhìn về phía Tô Kiến Định, hình như sau đó lại cảm thấy không đúng lắm nên lắc đầu nói tiếp: “Một khi nhảy xuống từ chỗ đó thì chính là bước một chân vào quan tài, chắc chắn Vũ Tuyết Phương sẽ không tội gì mà dấn thân vào nguy hiểm, trừ khi.. “
Lông mày của Hoắc Hải Phong nhăn lại rồi ngước mắt lên nhìn Tô Kiến Định, trong ánh mắt anh lúc này là sự lạnh lẽo có thể khiến người khác bị đóng băng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!