Hắn nắm chặt bức thư trong tay, nâng đôi mắt ¡_ đỏ bừng lên nhìn về phía ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ.
Ánh sáng trong cuộc đời Quý Tư Hàn đã rời đi, hắn cũng theo ánh sáng đó mà chìm vào màn đêm.
Giây phút bầu trời chuyển sang màu đen, cả thế giới chìm vào im lặng.
" Quý Tư Hàn đứng ngẩn người trong bóng tối tìm kiếm ánh sáng xung quanh mình.
Nhưng ánh sáng đã sớm bị hắn tự tay đẩy ra
Cố Cảnh Thâm sợ Quý Tư Hàn sẽ làm Sam Sam bị thương, sau khi tránh khỏi sự khống chế của Tô Thanh, anh ta nhanh chóng chạy đến phòng trọ.
Sau khi thấy Sam Sam hoàn hảo không chút tổn hại đang ngồi trên sopha ở phòng khách vụng trộm lau nước mắt anh ta mới thở một hơi nhẹ nhõm.
"Anh ta đi rồi?"
Sam Sam lắc đầu chỉ về một phía: "Ở trong đó.
Cố Cảnh Thâm đi về phía đó, quả nhiên thấy Quý Tư Hàn hồn bay phách lạc ngồi trên sàn nhà.
Anh ta đoán không sai, trong lòng người đàn ông này có Vấn Vấn, chỉ là hắn chưa từng biểu lộ ra mà thôi.
Cố Cảnh Thâm nhìn tờ giấy Quý Tư Hàn nắm chặt trong tay thì nhịn không được mà bước đến đoạt lấy.
Sau khi thấy đó là di thư Vấn Vấn viết cho Quý Tư Hàn, vẻ mặt giả vờ trấn định của anh ta sụp đổ.
Hóa ra Văn Vấn thật sự yêu Quý Tư Hàn, không phải vì để đuổi anh ta đi nên mới nói lung tung.
Rõ ràng anh ta đã nhận ra tình cảm Quý Tư Hàn dành cho Vấn Vãn, nhưng anh ta lại ích kỉ giấu đi, hại cô đến chết cũng không biết.
Áy náy và tiếc nuối đồng thời xuất hiện, cảm giác mất mát cũng bị hai cảm giác này đè xuống.
Văn Vẫn, cô ấy... để lại di thư cho Quý Tư Hàn nhưng không để lại cho anh ta, xem ra cô thật sự không yêu anh ta.
Quý Tư Hàn sớm đã đau đớn đến chết lặng phát hiện có người cướp bức thư Thư Vấn viết cho mình thì gấp đến mức đỏ bừng mắt.
Hắn nhanh chóng đứng dậy lấy lại tờ giấy kia, bảo vệ nó như một món đồ trân bảo, sau khi gấp gọn lại thì cẩn thận đặt vào túi áo bên trong.
Quý Tư Hàn không nhìn Cố Cảnh Thâm lấy một cái, hắn vịn tường đi ra ngoài...
Trời đã sớm tối đen, Quý Tư Hàn chậm rãi bước từng bước ra khỏi tiểu khu.
Tô Thanh đang đợi bên ngoài tiểu khu thấy hắn loạng choạng bước đến thì vội vàng tiến lên đỡ hẳn.
"Quý tổng, ngài không sao chứ?"
Quý Tư Hàn đẩy tay anh ta ra, tiếp tục thất thểu đi về phía trước.
Tô Thanh sợ hắn xảy ra chuyện, vội vàng muốn đuổi theo thì bị hắn lạnh lùng quát lớn: "Đừng tới đây.
Hắn lảo đảo đi về nghĩa trang như muốn tự trừng phạt bản thân mình, cứ như vậy mạnh mẽ đi đến trước mộ cô.
Ban ngày Quý Tư Hàn không dám nhìn di ảnh của cô, bây giờ khi thấy bức ảnh này, trái tim hắn như bị xé làm đôi, đau đến mức người hẳn cũng run rẩy.
Quý Tư Hàn quỳ một chân xuống trước mộ, đưa tay vuốt ve hình của Thư Vấn.
Cô trong ảnh đang nở nụ cười dịu dàng nhẹ nhàng, đôi mắt hơi cong trông rất đẹp.
Hắn càng nhìn càng nhớ cô đến phát điên, nỗi nhớ như khắc sâu vào xương tủy.
Nhưng cô đã hóa thành một nắm tro, hắn không sờ được, cũng không chạm vào được.
"Thật xin lỗi...
Hắn sợ họ phát hiện ra sự tồn tại của Thư Vấn, sợ cô sẽ có kết thúc như Thiển Thiển, hết cách rồi ị nên mới ra tay đánh cô.
Cuối cùng là do hắn quá vô dụng nên mới dùng danh nghĩa "bảo vệ" để làm tổn thương cô.
Nhưng ông trời ơi, rõ ràng hắn đã sống ở địa ngục không có ánh mặt trời rồi, vì sao lại còn cố tình cho hắn một tia sáng?
Khiến hắn không kìm được lòng mà đưa tay ra, ›_ muốn hướng đến ánh sáng kia, muốn cố gắng leo ra khỏi địa ngục để đứng dưới ánh mặt trời.
Nhưng Quý Tư Hàn còn chưa thoát khỏi địa ngục thì ánh sáng kia đã biến mất...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!