Cố Cảnh Thâm mua một bó hoa cúc, đi đến nghĩa trang.
Còn chưa đi tới, từ xa đã nhìn thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp đang quỳ một gối trước bia mộ.
Người đàn ông đó tóc tai rối bù, sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc, cả người hốc hác đến nỗi Cố Cảnh Thâm suýt không nhận ra.
Anh ta nghĩ rằng Quý Tư Hàn muốn nói gì đó với Thư Vấn nên dừng lại bước chân.
Nhưng đợi rất lâu hắn cũng không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào di ảnh, yên lặng ngắm nhìn.
Cố Cảnh Thâm cũng cất bước đi tới, đặt bó hoa cúc ở trước bia mộ.
Nhận ra có người tới, mi mắt Quý Tư Hàn khẽ run, nhưng không ngẩng đầu lên, dường như biết là ai đến.
Hai người đàn ông cứ thế đứng ở trước bia mộ, nhìn di ảnh, không nói chuyện với nhau cũng không thù hãn đến mức đuổi nhau đi.
Sau khi im lặng rất lâu, Cố Cảnh Thâm lên tiếng trước: “Anh yêu cô ấy không?”
Trái tim Quý Tư Hàn đau đớn, giống như bị bao trùm bởi tiếc nuối gì đó khiến cho hẳn như rơi xuống vực thẳm không thể nào tự thoát khỏi.
Hắn giơ bàn tay run rẩy lên, ấn mạnh vào cổ tay phải cho đến khi máu chảy ra thì trong lòng hăn mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Nhìn thấy vết thương trên cổ tay hắn, dường như Cố Cảnh Thâm hiểu ra điều gì đó: “Xem ra anh yêu cô ấy.."
Quý Tư Hàn vẫn mím chặt môi mỏng, không trả lời, bàn tay đang ấn cổ tay càng thêm mạnh.
Cố Cảnh Thâm nhìn hẳn, không ngăn cản hẳn tự hại mình, chỉ mặc kệ tiếp tục hỏi hắn: “Anh cảm thấy cô ấy yêu anh không?”
Lời này giống như kích thích Quý Tư Hàn, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn Cố Cảnh Thâm với đôi mắt đỏ ngầu.
“Người cô ấy yêu, luôn là anh..." Trong năm năm này, cô luôn gọi tên của Tống
Tư Việt trong giấc mơ, chưa bao giờ gọi hắn một lần, làm sao có thể yêu hắn.
Chỉ là, câu nói cô để lại cho hắn khiến hắn cảm thấy có lẽ cô từng rung động, nhưng cũng chỉ là rung động chứ không phải yêu.
Bỗng nhiên Cố Cảnh Thâm cảm thấy Quý Tư Hàn rất thảm thương, ngay cả suy nghĩ của Vấn Vấn cũng không thể nhìn rõ, chẳng trách lại thờ ơ với cô đến vậy.
Anh ta cũng không định nói cho Quý Tư Hàn biết sự thật, cứ để cho hắn sống trong đau khổ vì hiểu lầm rằng Vấn Vấn không yêu hẳn.
Anh ta không nói chuyện với Quý Tư Hàn nữa, sau đó lấy ra một tấm ảnh cưới từ trong túi áo vest, đặt trước bia mộ của Văn Vấn.
Nhìn di ảnh của Vấn Vấn, anh ta dịu dàng nói: “Vãn Vẫn, anh đã giữ lời hứa cưới em về nhà, sau này em chính là vợ của anh.”
Nhìn thấy tấm ảnh cưới đó, sảc mặt Quý Tư Hàn bỗng tái nhợt: “Anh... kết hôn với cô ấy?”
Thấy Quý Tư Hàn không thể chấp nhận, Cố Cảnh Thâm không khỏi nhếch khóe miệng mỉm cười: “Cô ấy vốn là của tôi, kết hôn có gì sai chứ?”
Quý Tư Hàn cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn kia lên, khi nhìn thấy Thư Vấn và Cố Cảnh Thâm nở nụ cười hạnh phúc thì đột nhiên hăn ghen tị đến phát điên.
Hắn giống như một kẻ điên mất kiểm soát, xé nát tờ giấy chứng nhận kết hôn, hai mắt đỏ ngầu điên cưồng hét lên với Cố Cảnh Thâm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!