Hắn từ từ quay đầu, nhìn về bóng dáng nhỏ bé đứng dưới đèn đường.
Người mà hản nhớ nhung suốt ba năm ấy, chỉ cần gọi một tiếng, cũng đủ để hắn buông bỏ tất cả, chạy tới ôm cô vào lòng.
Nhưng mà, hắn mới chỉ bước một bước, cô đã lùi về sau ba bước...
“Đừng lại đây.”
Trên mặt cô không có chút tình cảm nào, nếu có, cũng chỉ là sự đạm bạc và bình tĩnh.
“Điều tôi nên nói cũng đã nói hết rồi, vẫn mong anh sau này đừng tới làm phiền tôi nữa.”
Hắn tưởng cô gọi hắn là để níu giữ hắn, không ngờ lại là bảo hắn đừng bám lấy cô nữa.
Gương mặt anh tuấn của Quý Tư Hàn trở nên trắng bệch, toàn thân đau đớn khiến hắn không thở nổi.
Nhưng cô không quan tâm cảm giác của hắn như nào, vứt lại một câu như vậy rồi trực tiếp quay người bước vào trong biệt thự.
Nhìn bóng dáng quyết liệt rời đi ấy, thân hình cao lớn của Quý Tư Hàn chợt có chút không đứng vững.
Cuối cùng, Tô Thanh đang đứng đợi đằng xa nhìn thấy dáng vẻ sắp ngã của hắn liền vội vàng chạy tới đỡ.
“Quý tổng, anh không sao chứ?”
Quý Tư Hàn không trả lời, cơn đau nhói trong tim khiến hắn đau đầu khủng khiếp.
Hắn tựa lưng vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn Tô Thanh: “Đưa thuốc cho tôi..."
Tô Thanh sững sờ, nhìn hắn lắc đầu: “Quý tổng, số thuốc đó anh không thể uống thêm nữa, còn uống tiếp nữa thì cơ thể anh sẽ không chịu nổi đâu.”
Quý Tư Hàn ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn chằm chằm Tô Thanh: “Nếu không uống thuốc thì tôi phải làm Sao...”
Ai có thể nói cho hắn biết phải làm sao đây, cái người đã ghim sâu vào trong trái tim này thì phải làm thế nào mới có thể rút ra được đây...
“Quý tổng..."
Tô Thanh đột nhiên không biết nên khuyên hắn thế nào.
Ba năm qua Quý tổng đã chịu đựng qua ngày như thế nào, anh ta đều tận mắt chứng kiến.
Anh ta không muốn Quý tổng lại sống dựa dẫm vào. thuốc nữa, lại không nhẫn tâm để hắn tiếp tục chịu đựng sự dày vò.
Tô Thanh trầm ngâm một lúc sau đó ngẩng đầu nhìn Quý Tư Hàn nói: “Quý tổng, giữa hai người nhất định có sự hiểu lầm, để tôi đi nói rõ với Thư tiểu thư.”
Tô Thanh quay người muốn đi vào biệt thự, giọng nói lạnh lùng của Quý Tư Hàn từ phía sau vang lên: “Không cần đâu.”
Tô Thanh quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Tại sao chứ?”
Quý Tư Hàn không đáp lời anh ta, đôi lông mi dày từ từ rũ xuống.
Cô không yêu hắn, cho dù có nói với cô, giải thích với cô, thì cô cũng chẳng để ý đâu.
Quý Tư Hàn mở cửa xe, ngồi vào, đôi mắt đã từng như sao sáng, giờ phút này lại ảm đạm thất sắc.
Trong cuộc sống, có một vài tia sáng đến rồi lại rời đi không chút do dự, khi hoàn toàn mất hết hi vọng thì nó lại trở về.
Hắn vươn tay, muốn nắm chặt lấy nó, nhưng tia sáng đó vốn không thuộc về hắn, cho dù hắn có gắng sức níu giữ đến đâu cũng không năm giữ được.
Hắn lấy từ trong xe ra một viên thuốc, bỏ vào miệng, lúc nuốt xuống, vị đắng trong miệng từ từ lan ra, khiến hắn không nhịn được mà chau mày.
“Tô Thanh, thì ra thuốc đắng như vậy.” “Quý tổng, thuốc vẫn luôn đắng đấy thôi.” Tô Thanh sau khi trả lời hắn, lại thầm thở dài.
“Quý tổng, buông bỏ đi thôi, bất luận Thư tiểu thư có từng yêu anh hay không, cô ấy cũng đã kết hôn rồi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức. của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Giữa hai người đã xác định là không có duyên phận, hà tất phải cưỡng cầu không buông?
“Hừ...kết hôn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!