Nghe được giọng nói quen thuộc, người ngồi trên xe lăn, cơ thể cứng đờ. Anh ta từ từ quay đầu lại, nhìn về phía người đang đứng trên bậc thang...
Váy dài màu đỏ, mái tóc ngắn, gió nhẹ thổi phất qua để lộ một khuôn mặt xinh đẹp.
Là khuôn mặt mà anh ta đã nhìn thấy vô số lần trong giấc mơ, dù bộ váy không như trước nhưng khuôn mặt ấy vẫn như xưa.
Anh ta đối mặt với ánh sáng, vượt qua biển hoa, kinh ngạc nhìn cô nhưng không dám nhúc nhích chút nào, chỉ dám nhìn từ xa...
Cô từng dùng cách này xuất hiện rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần, khi anh ta lao về phía cô thì cô đều biến mất không thấy nữa.
Người trước mắt chỉ sợ cũng là ảo giác mà thôi, bắt không được thì sẽ không đi quấy rầy cô, để cho cô nán lại lâu thêm một chút...
“Tư Việt...”
Giọng nói dịu dàng điềm tĩnh kia, lại gọi anh một tiếng làm cho anh ta cảm thấy rất không chân thật...
Mãi đến khi anh ta nhìn thấy cô từ trên bậc thang đi xuống từ từ, vượt qua biển hoa đi tới trước mặt anh ta, thì anh ta mới có phản ứng.
Quyển sách trong tay đột nhiên rơi xuống đất, anh ta không thể tin, hơi ngẩng đầu lên,nhìn về phía người đang đứng trước mặt mình.
“Em...”
Anh ta gian nan nói ra một chữ, giọng nói khàn khàn giống như rất lâu rồi không nói.
Thư Vấn đỏ mắt, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới...
Khuôn mặt đẹp trai, ngũ quan tỉnh xảo nhu hòa, ánh mắt ảm đạm u ám, tối sầm đến mức không thấy ánh sáng.
Chỉ khi bóng dáng của cô được phản chiếu, trong mắt mới có thể có ánh sáng rực rỡ như vậy...
Anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trông vẫn dịu dàng và lịch lãm như ngày nào.
Chỉ là hai chân dưới quần tây đen kia lại giống như không có lực, gục trên xe lăn dường như không thể đứng lên được nữa...
Thư Vấn chậm rãi ngồi xổm xuống. Đưa tay sờ sờ chân anh ta: "Tư Việt, chân anh làm sao vậy?”
Tống Tư Việt vẫn kinh ngạc nhìn cô, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tin: "Em... là Vấn Văn của anh sao?”
Thư Vấn ngẩng đầu, đối diện với người đàn ông đang chăm chú nhìn cô: "Tư Việt, em là Vãn Vãn của anh, em đã trở lại rồi...”
Người trên xe lăn nghe được tiếng nói rõ ràng có lực này, ánh mắt khex cử động, một vệt đỏ dần dần ươn ướt hốc mắt.
Cuối cùng anh ta cũng dám đưa tay sờ về phía khuôn mặt to bằng bàn tay kia.
Khi chạm đến làn da ấm áp, anh ta mới dám tin tưởng cô là thật.
Anh ta hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không kiềm chế được cảm xúc suy ¡ sao giờ em mới trở về.”
Giọng anh ta run rẩy, khiến Thư Vấn cố nén nước mắt: "Xin lỗi, Tư Việt, là em đã tới chậm.”
Anh ta khế lắc đầu, giúp cô nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt lăn xuống trên mặt, nói với cô: "Đừng khóc..."
Anh ta vẫn giống như thời niên thiếu, đối xử với cô dịu dàng như lúc ban đầu, dường như đối với anh ta tất cả đều không quan trọng, chỉ cần cô tốt là được.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!