Ninh Uyển đơn giản giới thiệu bản thân, sau khi nói vài câu khách sáo, kéo Quý Tư Hàn đi theo Hứa Hàm đến phòng. tổng giám đốc.
Chu Chu vươn cổ nhìn bóng lưng hai người, vẻ mặt hâm mộ: "Ngày đầu tiên nhậm chức, Quý tổng liền tự mình đưa đón, chẳng lẽ đây là Bá tổng và tiểu kiều thê của hản trong truyền thuyết sao?"
“Ninh Uyển vừa về nước liền đảm nhiệm chức tổng giám đốc, các cổ đông cũ của chúng ta chắc chăn sẽ không phục, ngày đầu tiên nhậm chức, Quý tổng tự mình bảo vệ mình, chính là để cho các cổ đông biết sau lưng cô ấy có Quý thị làm chỗ dựa!"
Chu Chu đặt hai bàn tay nhỏ lên cằm, hâm mộ muốn chết, "Nhanh như vậy đã trải đường cho tiểu kiều thê, Quý tổng thật thâm tình.”
Triệu Du mắt đầy cay cay, "Nếu cô ấy không phải con gái chủ tịch, sao có thể được người đàn ông quyền thế ngập trời ở thành phố A coi trọng chứ.”
Chu Chu không tán thành lắc đầu, "Ninh tổng bản thân cũng rất ưu tú, trình độ học vấn cao, dáng người lại tốt, nhưng mà nói đến tướng mạo..."
Chu Chu nhìn về phía Thư Vãn: "Tôi phát hiện Vấn Vãn có chút giống tổng giám đốc mới này?”
Triệu Du cũng ghé lại nhìn, "Thật sự có chút giống, nhưng tôi cảm thấy Vấn Văn đẹp hơn!”
Thư Vẫn tái nhợt nói một câu 'Đừng nói lung tung rồi đứng dậy đi toilet.
Chu Chu nhìn bóng lưng gầy yếu của Thư Vẫn, có chút lo lăng: "Vấn Văn làm sao vậy?”
Triệu Du cười nhạo một tiếng: "Có thể là cảm thấy giống tổng giám đốc, nhưng không có mạng của tổng giám đốc, ghen tị rồi!"
Lời này Chu Chu không nói tiếp nữa, Triệu Du từ trước đến nay trước sau không đồng nhất vẫn là đừng nhiều lời với cô ta.
Thư Vẫn đi vào nhà vệ sinh, nhanh chóng lấy ra thuốc ức chế đau tim, không cần dùng nước trực tiếp nuốt xuống.
Qua một khoảng thời gian cô mới mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Cô bị bệnh tật hành hạ, gò má lõm xuống, mặt không có linh hồn, mà Ninh Uyển...
Đang ngây người, cửa toilet bị đẩy ra, Ninh Uyển đi giày cao gót vào.
Khuôn mặt của Ninh Uyển bóng loáng nhẫn nhụi, trắng sáng hồng hào, toàn thân đều tản ra cao quý tao nhã.
Ninh Uyển có băng cấp cao, có mỹ mạo và trí tuệ, đây là điều Thư Vãn vĩnh viễn không thể so sánh được.
Khi ánh mắt Thư Vấn chạm đến tầm mắt Ninh Uyển, cô bỗng nhiên có chút tự ti, vội vàng cúi đầu, kéo khăn giấy lung tung, xoay người muốn đi.
“Chờ một chút.”
Ninh Uyển đột nhiên gọi cô lại.
Trái tim Thư Vẫn chợt đập thình thịch, cô tựa như làm chuyện gì xấu, cả người cứng đờ tại chỗ.
Rõ ràng cô mới là người bị hại bị coi là thế thân, rõ ràng cô cái gì cũng không làm, nhưng ở trước mặt chính chủ, cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ninh Uyển đi tới trước mặt cô, ôn hòa cười: "Cô là trợ lý của văn phòng tổng giám đốc phải không?”
Thư Vẫn cố gắng đè nén sự hỗn loạn trong lòng, cúi đầu, gật đầu với Ninh Uyển, "Vâng.”
Ninh Uyển giơ đồng hồ trên cổ tay lên, sau khi nhìn đồng hồ, nói với cô: "Còn nửa giờ nữa tôi phải triệu tập đại hội cổ đông, cô giúp tôi pha một ly cà phê đưa đến phòng tổng. giám đốc, để tôi tỉnh táo, được không?"
Thư Vẫn biết Quý Tư Hàn còn ở trong phòng tổng giám đốc, cô có chút kháng cự.
Nhưng cô còn chưa từ chức, chuyện cấp trên phân phó, cô vẫn phải làm. Cô đành phải gật đầu đồng ý trước, nghĩ lát nữa pha cà
phê xong bảo Chu Chu đưa vào là được rồi.
Ninh Uyển nói "Cám ơn' rồi bước ra ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có thần thái của tổng giám đốc.
Tự tin xinh đẹp trên người Ninh Uyển, hoàn toàn đối lập với Thư Vấn.
Thư Vãn sinh bệnh, giống như phiên bản xấu xí của Ninh Uyển, khiến cô cảm thấy bản thân mình xấu xí.
Thư Vãn đứng tại chỗ ngẩn ngơ một lúc, sau đó thu hồi cảm xúc, từ toilet đi ra, trực tiếp đi tới phòng trà nước.
Cô dựa theo khẩu vị của chủ tịch, sau khi pha cà phê cho Ninh Uyển bằng đi tìm Chu Chu giúp đỡ đưa đến phòng tổng giám đốc.
Nhưng mọi người đã sớm bị gọi đi bố trí phòng họp, cô chỉ đành phải tự mình đi đưa.
“Vào đi.” Bên trong truyền đến giọng nói dịu dàng của Ninh Uyển.
Thư Vãn biết sau khi mình đi vào nhất định sẽ rất xấu hổ.
Cô giấy dụa một hồi lâu, vẫn cố lấy dũng khí đẩy cửa vào.
Trong nháy mắt cửa mở ra, cô liền nhìn thấy Ninh Uyển đang ngồi trên đùi Quý Tư Hàn.
Mặc dù đã chuẩn bị tỉnh thần, nhưng nhìn thấy cảnh này, tay bưng cà phê vẫn không nhịn được run lên.
Sợ hai người nhìn ra khác thường, cô nhanh chóng rũ mắt xuống, làm bộ như không có việc gì nói: "Ninh tổng, cà phê của cô pha xong rồi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!