Tổng giám đốc Cố thị mắc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, khoác áo khoác cùng màu, từ xa nhìn lại, dáng người anh ta vô cùng cao lớn.
Đi đến gần, còn có thể thấy rõ khuôn mặt đeo kính gọng vàng, chín chắn của một người trưởng thành.
Xa cách nhiều năm, lúc Thư Vấn gặp lại anh ta trong lòng đã không còn gợn sóng.
Cô giơ tay lên vẫy vẫy tay ra hiệu với bọn họ: "Bên này!”
Người đàn ông nhìn thấy cô đang vẫy tay với bọn họ, sắc mặt chợt có chút không được tự nhiên.
Anh ta mang theo người đến thành phố A công tác, chủ yếu là vì hội đấu thầu Thành Tây này.
Không ngờ người của Ninh thị biết anh ta sắp tới, khăng khăng nói nhất định phải phái người tới tiếp đãi, còn chuẩn bị †ổ chức một bữa tiệc chào mừng.
Thịnh tình của Ninh gia anh ta khó từ chối chỉ đành phải đồng ý, lại không ngờ người tới người tới đón mình lại là Thư Vấn.
Vị tổng giám đốc Gố thị rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt tự nhiên, dẫn người đi tới trước mặt Thư Vấn.
Người đàn ông cao gần một mét tám bảy, đứng trước mặt cô, cao hơn cô một cái đầu.
Anh ta chỉ có thể cúi đầu nhìn cô: "Thư tiểu thư, đã lâu không gặp."
Một câu Thư tiểu thư, đem tình nghĩa từ nhỏ của bọn họ, chặt đứt sạch sẽ.
Thư Vãn mĩm cười đáp lại, không khách sáo với anh ta đáp lại: "Cố tổng, mời đi theo tôi"
Cô nói xong liền xoay người rời đi.
Mặt cô không để lộ ra chút cảm xúc gì, chân mang giày cao gót, đi về phía bãi đỗ xe.
Người đàn ông đi theo phía sau, nhìn thấy bộ dáng không muốn gặp mình của cô, khẽ nhíu mày.
Anh ta do dự một chút, sau đó bước nhanh tới trước mặt Thư Vẫn, "Thư tiểu thư, không phải cô vẫn còn giận tôi chứ?”
'Thư Vãn thấy anh ta bắt chuyện với mình, đột nhiên dừng bước, ngước mắt nhìn hẳn, "Tôi có tư cách gì giận anh?”
Cố Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi Thư tiểu thư, năm năm trước tôi bị mất trí nhớ, thật sự không nhớ nổi cô cho nên mới đối xử với cô như vậy, hy vọng cô không vì nguyên nhân này mà mãi không muốn gặp tôi..."
Thư Vãn ngửa đầu nhìn khuôn mặt giống Tống Tư Việt như đúc trước mắt, trái tim đang bình tĩnh đột nhiên bị rạch một đường.
Cô rất muốn hỏi Cố Cảnh Thâm, anh thật sự mất trí nhớ, hay giả vờ không nhận ra?
Rõ ràng năm năm trước, sau khi anh ta tỉnh lại, biết được mình đã bán mình cứu hắn.
Anh ta còn giống như người điên, lúc thì đè cô lên giường bệnh điên cuồng hôn cô, lúc thì bóp cổ cô, trách cô phản bội anh ta.
Sao người của Cố gia vừa xuất hiện, nói anh ta là tiểu thiếu gia của Cố thị không cẩn thận bị lạc lúc nhỏ, anh ta đột nhiên liền nói mình bị mất trí nhớ?
Nếu như thật sự mất trí nhớ, vậy tại sao lúc cô chạy tới Cố gia, cầu xin anh ta đừng vứt bỏ mình, anh ta lại nói ra những lời như vậy?
Thư Vấn nhảm mắt lại, nghĩ đến hai cước mà anh ta đạp. lên người cô, trái tim như nứt toát ra.
Khi đó, cô căn bản không tin Tống Tư Việt mất trí nhớ, chỉ cảm thấy mình không sạch sẽ Tống Tư Việt mới không cần cô.
Sau khi anh được người Cố gia đón đi, mỗi ngày cô đều không để ý đến tôn nghiêm chạy tới Cố gia, quỳ gối trước mặt anh ta, hết lần này đến lần khác giải thích với anh ta, là vì cứu anh ta mà cô mới đi bán mình.
Nhưng anh ta không những không tin, còn nâng đôi giày da hàng hiệu lên, đá vào ngực cô.
Anh ta một bên dùng sức nghiền ép lên ngực trái cô, một bên hung dữ nói: "Đừng lấy lý do cứu tôi làm cái cớ, rõ ràng là do cô hạ tiện.”
Lúc đó cô giống như một con chó hoang bị người ta chửi bới, bị người ta sỉ nhục, bị người ta đánh đập.
Cô khóc kéo ống quần anh ta, muốn anh ta nể tình quá khứ đừng tuyệt tình như vậy.
Anh ta lại cúi người, dùng sức bẻ gãy từng ngón tay đang kéo ống quần anh ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!