Chín năm trước…
Lúc này Bạch Thi Tịnh 17 tuổi, cái độ tuổi hồn nhiên và ngây thơ đánh dấu kết thúc những ngày tháng ngỗ nghịch của thời thiếu niên, bước sang độ tuổi trưởng thành.
Cậu tung tăng nhảy chân sáo, đôi khi còn nhón chân xoay vài vòng trên không trung như một vũ công ba lê.
Có một vài người chỉ trỏ cậu cười khúc khích, nhưng kệ họ, ai mà quan tâm chứ? Hiện tại trong lòng cậu đang vô cùng vui sướng, chẳng cần dùng đến chất kích thích thì trái tim cậu cũng nhảy cẫng lên từng hồi.
Bạch Thi Tịnh chạy ra công viên gần nhà, nay là khoảng chớm thu, tiết trời rất mát mẻ, cây cối phả ra hương thơm thanh mát dịu dàng.
Lòng người đang vui, cảnh vật cũng rung rinh từng hồi.
Cậu vòng ra một chiếc ghế đá, cất giọng gọi to.
"Sa Hoàng! Sa Hoàng!"
Một người con trai đẹp mã ngồi trên ghế đá quay lại, vẫy tay với cậu.
Bạch Thi Tịnh xông xáo chạy vù lại, dơ trước mặt người ấy một tấm giấy thông báo mà cậu cẩn thận cầm bằng cả hai tay.
"Nhìn nè! Tôi đỗ đại học rồi! Lại còn cùng trường với anh nữa!"
Cậu học cùng anh từ hồi cấp 3 cho đến giờ, cùng nhau học tiếp lên đại học, như vậy có nghĩa cậu vẫn có thể được gặp anh.
Mạn Châu Sa hoàng nhận lấy tờ giấy thông báo mà cậu khoe, khoé miệng mỉm cười dịu dàng như bắn thẳng một tia sét ái tình vào trong tim cậu.
"Em giỏi lắm, Tiểu Tịnh. Còn được một suất học bổng nữa. Vậy là không cần lo về tiền học phí nữa ha?"
"Ô hô hô hô!" Bạch Thi Tịnh đắc ý ngửa mặt song song với nền trời: "Bạn của anh phải thế chứ lị! Vừa nhận được thư, anh là người đầu tiên tôi nghĩ đến để khoe đấy!"1
Phải, 3 năm nghiến răng học phổ thông đến thâm cả mặt mày của cậu đã được đền đáp xứng đáng.
Thứ cậu mong muốn nhận được nhất không chỉ là sự thán phục của thầy cô và bạn bè vì đỗ vào một trường đại học danh giá, mà còn là lời khen ngợi đến từ anh.
Vào lúc bấy giờ, Mạn Châu Sa Hoàng thực sự chính là vầng mặt trời trong trái tim của cậu.
Mặc kệ cho người ta có nói ra nói vào, rằng anh là một con người lạnh nhạt, nhưng trong thực tế, anh luôn đối đãi với cậu rất ân cần, những nụ cười của anh hầu như đều dừng lại ở cậu.
Phải chăng đây chính là điều khiến cậu luôn vênh váo trước mặt các học sinh nữ khác trong trường?
Có thể đây là điều chẳng đáng để tâm, nhưng với một người đang yêu như cậu thì đây là một điều rất đáng để tâm.
Anh luôn coi cậu là một người bạn thân. Nhưng đối với cậu anh còn hơn cả một người bạn.
Dù biết việc ôm ấp mối tình đơn phương này sẽ chẳng đi đến đâu, nhưng cậu vẫn luôn trân quý những ngày còn được yêu anh.
Mạn Châu Sa Hoàng dù chỉ 16 tuổi nhưng đã được nhảy lên một khối vì anh là thần đồng từ trong trứng nước, mới chỉ là khoảng độ tuổi thiếu niên nhưng chiều cao của anh đã đạt trên 1 m8.
Anh ngồi dậy từ trên ghế đá, phẩy phẩy đằng sau chiếc áo khoác dài qua đầu gối, tiến đến vỗ vỗ lên vai cậu.
"Thật tốt vì tôi vẫn có thể chờ anh ở cổng trường. Tối nay để tôi mời em một bữa nhé?"
Bạch Thi Tịnh chẳng cần nói ngoài cũng biết cậu đang hạnh phúc như thế nào.
Hôm nay anh động lên vai cậu, còn gọi cậu là Tiểu Tịnh nữa! Đây là mơ ư? Nếu là mơ thì làm ơn đừng cho cậu tỉnh lại.
Giá như mọi việc cứ xảy ra êm đền như vậy thì tốt quá, một mối tình đẹp dài dẳng cuối cùng cũng có ngày phải dừng lại dở dang.
Vào năm cuối cùng của khoá học đại học, trước khi tất cả tốt nghiệp và tìm kiếm cho mình một công việc ổn định để xây dựng cuộc sống riêng, cả khoá đã tổ chức một buổi tiệc tại một phòng Bar trong một toà khách sạn cao cấp.
Vì đây là một trường đại học danh tiếng nên mọi sinh viên hầu hết đều là con cái của những thương gia giàu có, hoặc là những con người quyền lực. Chỉ riêng một mình cậu là con nhà kẻ khó, luôn bị lũ người khác miệt thị, khinh thường.
Nhưng Bạch Thi Tịnh sớm đã tiếp xúc với những lời nói cay nghiệt từ lâu cũng đã quen dần, cơ mặt đã chai sạn lại, dù có bị ai nói móc mỉa cậu cũng chẳng để tâm, vờ như mình không nghe thấy.
Cũng có số ít những người đến làm quen với cậu, tiêu biểu là Đức Hải vì tất cả đều có chung một hoàn cảnh, mỗi trội cả hai học khác ngành.
Quay trở lại với bữa tiệc, lúc này Bạch Thi Tịnh đang ngồi tại một quầy rượu cùng phòng Bar với mọi người trong khoá.
Tiếng điệu nhạc, tiếng DJ sôi nổi khiến cho các cô cậu sinh viên nhảy múa nồng nhiệt.
Riêng chỉ mình cậu là đang ngồi lặng lẽ trong góc của quầy rượu.
Đôi khi, Bạch Thi Tịnh sẽ quay ra sau, lén liếc nhìn về một dãy bàn đối diện, nơi mà Mạn Châu Sa Hoàng đang ngồi cùng với một người con gái khác đang nằm trong lòng anh.
Vẫn là nụ cười dịu dàng khi ấy, nhưng nó không phải dành cho cậu, mà là trao cho một người khác.
Cậu đau lòng, cầm lấy chai rượu đầy mà nốc cạn, rồi lại tự ngồi cười giễu cợt với chính mình, tự chửi mình là một kẻ ngu ngốc vẫn đang tự trói buộc trong một mối tình đơn phương không hồi kết.
Chẳng thế ngồi đây được mãi, Bạch Thi Tịnh đứng dậy, lảo đảo rời khỏi phòng Bar.
Lời tác giả:
Bạch Thi Tịnh hơn Mạn Châu Sa Hoàng một tuổi, đáng ra Mạn Châu Sa Hoàng đã gọi cậu là "anh", nhưng Bạch Thi Tịnh không muốn, nói bị một người cao hơn gọi là "anh" trông nhục lắm nên từ đó đã sinh ra cách xưng hô "tôi - anh" với Bạch Thi Tinh, "tôi - em" với Mạn Châu Sa Hoàng.