Ngồi trong một căn phòng vô cùng tiện nghi và sang trọng, đủ để biết chủ nhân của nó quyền thế đến như thế nào, một người thợ chụp ảnh không tránh khỏi cảm giác hồi hợp và lo lắng trước một bàn làm việc bằng gỗ Hương và gỗ Cẩm.
Đây chính là cái cậu "Nobita" mà Bạch Thi Tịnh gặp hôm đó, cũng chỉ là thợ chụp ảnh mà Mạn Châu Sa Hoàng thuê riêng.
Cậu trai nhìn gương mặt thoải mái của anh khi xem qua những bức ảnh mà mình chụp được, thầm nghĩ sống sót rồi.
"Ảnh chụp tuyệt lắm." Mạn Châu Sa Hoàng sắp xếp cẩn thận từng tấm vào trong quyển album: "Cậu sẽ có được số tiền công xứng đáng. Cậu... Nobita?"
"Hơ... Đó không phải tên tôi."
"Vậy hả? Xin lỗi cậu."
Mạn Châu Sa Hoàng dơ tay ra hiệu Hibicus ở bên cạnh chuyển khoản cho "Nobita", chẳng mấy chốc, số tiền của cậu ta đã đầy thẻ ngân hàng.
Cậu thanh niên vui sướng cực đại ở trong lòng nhưng vẫn phải giả bộ bình tĩnh ở ngoài mặt để không làm mất hình tượng của mình trước một khách hàng cao cấp.
Chưa bao giờ cậu từng nghĩ chỉ cần chụp trộm một người đổi lại sẽ có số tiền khủng thế này.
Xin lỗi Bạch thiếu, xin lỗi mĩ nhân ơi, tôi sẽ lấy tạm của cậu vài tấm ảnh để kiếm phí sinh hoạt vậy.
Mạn Châu Sa Hoàng nhàn nhã lật lại từng trang ảnh, bỗng nhận ra một điều gì đó.
"Có ảnh chụp Thi Tịnh ở trong tòa khách sạn bốc cháy đó. Cậu vào cả tận bên trong để chụp sao?"
"Tiêu chí làm việc của tôi là bắt trọn mọi khoảnh khắc thưa ngài!"
"Nobita" tự hào mà vỗ vào ngực mình.
Hibicus: "..." Tận tâm với nghề gớm.
Mạn Châu Sa Hoàng hài lòng bởi cách làm việc tận tụy này và chất lượng của những bức ảnh, có cảm giác những tấm hình của câu đều đang sống động ngay trước mắt anh vậy.
Anh huơ nhẹ ngón tay, lập tức Hibicus chuyển thêm bằng số tiền lúc đầu cho cậu ta, tổng cộng tiền công lên gấp đôi.
"Nobita" há hốc kinh ngạc rồi đứng phắt dậy, dõng dạc hô to rằng mình sẽ mãi mãi trung thành với anh.
Sau khi cậu thợ chụp ảnh rời đi và sắp xếp lại một số công việc, Mạn Châu Sa Hoàng hỏi về số lịch trình trong tuần.
"Hai ngày nữa sẽ có một cuộc họp cổ đông, còn buổi chiều ngài có một lời mời tới buổi đấu giá mĩ thuật cận đại phương tây."
"Cái đó thì cậu đi thay tôi là được." Mạn Châu Sa Hoàng kí lên những tờ văn kiện mà Hibicus đưa đến.
"Ngoài ra, ngày chủ nhật ngài cũng có viêc bận."
Nói đoạn, Hibicus lấy từ bên túi áo trong một tấm thiệp mời đám tang màu đen.
Là từ đám tang của phu nhân Lại gia - Đường Mộng Nha.
"Việc này tôi cũng đã nghe qua rồi." Mạn Châu Sa Hoàng dừng lại công việc đang làm dở, cầm lấy tấm thiệp từ tay Hibicus mà mở ra xem xét: "Nghe nói bà ta mất vì một vụ va chạm xe cộ, hung thủ đã bỏ lại chiếc xe rồi biến mất ngay sau đó."
"Tên đó làm việc quá gọn gàng và sạch sẽ, một chút dấu vết lưu lại cũng chẳng có, đến điện thoại của Đường Mộng Nha cũng đã bị xóa sạch dữ liệu."
Mạn Châu Sa Hoàng hơi rũ mắt nhìn lên tấm thiệp được in chữ cẩn thận.
Vì là đám tang của một người thuộc gia đình có tiếng nói sẽ có rất nhiều người nổi tiếng khác đến thăm, còn có cả phóng viên và nhà báo.
Xem ra anh có muốn cũng không thể từ chối tham dự rồi.
Thời gian trôi đi rất nhanh, nhìn qua nhìn lại đã đến sáng ngày chủ nhật cuối tuần.
Bầu trời trong xanh rất mát mẻ, từng tảng mây trôi lờ đờ trắng xóa, pha cả sắc xanh của cây cối ven đường trong những ngày giáp xuân.
Cũng là ngày tổ chức đám tang của một người.
Nhưng so với khí trời tốt lành ấy, cái người đã phải tiễn biệt cuộc sống đó không đáng để được hưởng ngày tang đẹp đẽ như thế này.
Mạn Châu Sa Hoàng bước chân ra khỏi cửa xe Bentley màu đen tuyền, cùng Mạn Kỳ Tuyết bước vào nhà tang lễ đã được Lại gia bao riêng trong ngày.
Anh mặc trên mình một bộ âu phục màu đen lịch thiệp, bên dưới ống quần thẳng là đôi gót chân được nâng đỡ bởi đôi giày da Salvatore Ferragamo màu xám.
Mạn Kỳ Tuyết khoác lên tay của Mạn Châu Sa Hoàng, dáng người cao thẳng với một bộ đầm đuôi cá kín đáo màu đen, phối với một chiếc ví cầm tay nhỏ gọn rất đơn giản nhưng vẫn toát lên sự trang nhã.
Tang lễ bắt đầu, ở trong một gian phòng rộng lớn tập trung những người nổi tiếng và có chức vị lục tục tìm ghế ngồi, đối diện với một gian thờ và bức di ảnh của Đường Mộng Nha đặt giữa những vòng hoa tươi.
Những người tham dự không khỏi biểu lộ sự thương xót và tiếc nuối cho phu nhân Lại gia xấu số.
Nhưng đó chỉ là ngoài mặt.
Dù cho họ có khóc đến thương tâm như thế nào, cũng không thể hoàn toàn che đi được sự khinh thường bên trong ánh mắt.
Tất cả những người ở đây đều biết lúc còn sống, Đường Mộng Nha đã làm ra những gì.
Mỉa mai thay. Nhà tang vô cùng trang nghiêm nhưng sự coi khinh đều bao phủ lên tất cả những sắc mặt người được mời tới, hướng về bức di ảnh bất động.
Mạn Châu Sa Hoàng tìm một chỗ để ngồi xuống, trong lúc liếc mắt để tìm nơi còn trống, đôi đồng tử của anh chợt sững lại, nhìn một bóng người vô cùng quen thuộc.
Anh thấy Bạch Thi Tịnh.
Cậu đang ngồi ở phía dãy ngoài cùng.
Dường như nhận ra một ánh mắt của một ai đó nhìn mình, Bạc Thi Tịnh từ từ quay đầu ra đằng sau, chạm phải đôi mắt của Mạn Châu Sa Hoàng.
"Thi... Thi Tịnh?"
Em ấy... đang làm gì ở đây vậy?
Mạn Châu Sa Hoàng vội vàng nhấc chân muốn đi đến chỗ cậu, lại bị một dòng người tới viếng chặn trước mặt.
Những vòng hoa cản mất tầm nhìn, Mạn Châu Sa Hoàng đợi được đến lúc họ đi hết thì đã chẳng còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa.