"Hôm nay người yêu cũ của tao nộp đơn tuyển vào công ty tao, thé là tao đích thân vào phòng phỏng vấn cô ta."
"..."
"Lúc đầu cổ chê tao nghèo, nên chia tay tao, xách đít ăn bám một tên công tử nhà giàu khác. Giờ bị thằng đó đá rồi, thế là ẻm phải lật đật tự đi làm việc kiếm cơm. Lúc biết tao là tổng giám đốc công ty, mặt của cô ta đúng kiểu bị hóc xương cá ấy. Há há há!!!"
"..." Không quan tâm.
"Thế là ẻm hỏi tao rằng ẻm hối hận khi đã phản bội lại tình yêu của chúng ta do sự phản đối của gia đình, liệu anh có muốn cùng em quay lại với nhau như lúc trước không? Tao nói luôn, một miếng kẹo cao su đã qua miệng người khác sử dụng, dại gì mà ăn lại. Mày không tưởng tượng nổi biểu cảm của cô ta lúc đó thế nào đâu... Ê, A Hoàng, mày có nghe tao nói gì không vậy?"
Mạn Châu Sa Hoàng thờ ơ không để tâm, chỉ tập trung lái xe đi về phía trước, tận lực né tránh cái câu chuyện tình dài sướt mướt từ đây cho đến chân tháp Big Ben của Hàn Tán Cẩm.
Không hiểu tại sao anh có thể làm bạn với cái tên vẫn chưa thoát ra khỏi thời kì trung nhị này nữa.
Mặc kệ cho Hàn Tán Cẩm có đang ba hoa, kể lể chuyện gì đó xa tít xa tắp ở tận đâu đâu, anh cũng chỉ chuyên tâm xem đã đến tiệm quần áo mà Mạn Kỳ Tuyết nhắn anh đến đón ở đâu.
Hàn Tán Cẩm ngồi ở hàng ghế sau, nhìn chỗ bảng điều khiển trên xe tiện tay nhoài người về phía trước, ấn nút mở phát nhạc ở trong USB.
"Mở nhạc tí, nghe cho bớt chán."
Loa trên ô tô bắt đầu phát những bản nhạc piano nhẹ nhàng nên Mạn Châu Sa Hoàng cũng chẳng nói gì, nhưng càng về sau, chân mày của anh hơi giật giật, cảm thấy có gì đó sai sai.
Trong khoang xe, tiếng nhạc vẫn tiếp tục phát ra.
"Tinh tinh tinh!... Ara ara~!"
Mạn Châu Sa Hoàng: (O_O)?!!
"Aaaaaaaaa~!!! Yamete kudasai~!"
Khoan, khoan đã! Loa đang phát cái gì vây?!
Mạn Châu Sa Hoàng ngửi được mùi hiểm họa, ngay lập tức giật phắt cái USB ở trên bảng điều khiển.
"Ơ kìa!" Hàn Tán Cẩm vội vã ngăn tay anh lại, trong chất giọng nồng đậm sự nham nhở: "Nhạc đang hay, rút ra làm gì?"
Lại phải nói thêm, thứ tuyệt tác này là do một tay hắn ta làm nên.
Mạn Châu Sa Hoàng phũ phàng gạt tay hắn đi, không cho cơ hội làm càn.
Hàn Tán Cẩm thấy vậy thì chỉ xì một tiếng bày tỏ sự tức giận, móc mỉa Mạn Châu Sa Hoàng.
"Cái đồ tính "lóng" như kem! Chẳng hiểu tại sao tiểu công chúa lại chịu nổi mày! Về nhà nhớ phải cưng chiều để cảm ơn sự nhẫn nhịn của người ta đấy. Phải là tao thì công chúa đã không phải vất vả như thế này..."
Đột nhiên chiếc xe phanh gấp rất mạnh, Hàn Tán Cẩm nãy giờ vì liên huyên mồm không ngớt nên quên chưa cài dây an toàn, cả người đổ về phía trước, mặt đập vào ghế trước phát ra tiếng cực thốn.
Mạn Châu Sa Hoàng dừng xe, quay ánh mắt cảnh cáo về phía sau, tia nhìn bén lạnh như dao găm kề ngay cận cổ Hàn Tán Cẩm.
"Mày nói Thi Tịnh với ai cơ?"
"... Xin lỗi đại ca. Em lỡ lời." Nếu không phải do hắn làm mất bằng lái xe và chìa khóa ô tô, chắc chắn đã không đi nhờ xe của cái tên ác thần này rồi.
Chiếc xe đồng thời cũng dừng lại ở ngay trước cửa tiệm thời trang, Mạn Châu Sa Hoàng gọi điện tính bảo Mạn Kỳ Tuyết ra xe, lại được chị nói là đang ở trong công viên quảng trường gần đó.
Cũng tiện ở ngay đối diện với nơi đang dừng xe, Mạn Châu Sa Hoàng đảo mắt tìm một lúc là đã thấy "thấp thoáng" bóng dáng của Bạch Thi Tịnh "hai tay ôm ba gái bên cạnh".
"Chít tịt!" Hàn Tán Cẩm cũng thấy cảnh này, miệng không khỏi phì một tiếng cảm thán: "Đến tao còn phải ngỡ ngàng bởi trình độ của tiểu công chúa, thật là bá đạo!"
Hắn định lay lay người của Mạn Châu Sa Hoàng, nhưng nhận ra biểu cảm của anh dường như rất sững sờ, lập tức biết điều mà khóa miệng, ẩn thân chi thuật vào một góc trong xe.
"Ở yên trên này."
Mạn Châu Sa Hoàng nói rồi lập tức mở cửa xe bước ra ngoài, đóng rầm một cái khiến cho Hàn Tán Cẩm bị dọa đến hồn bắn lên mây, nhanh chóng di chuyển bước chân về hướng của Bạch Thi Tịnh.
Tốc độ của anh phải gọi là như gió thoảng. Dù không chạy nhưng có thể làm cho người ta nhắm mắt mở mắt liền không thấy anh đâu.
Bạch Thi Tịnh nghe thấy tiếng bước chân loạt soạt của một ai đó, ngoảnh đầu nhìn thử thì rất ngạc nhiên khi thấy anh.
Còn chưa nói chào một câu, Mạn Châu Sa Hoàng đã bô nhào ôm vào người cậu.
Dàn harem cao cấp của tiểu công chúa: 3+1
"Ối! Sa Hoàng?!" Bạch Thi Tịnh bị cả bốn người ép sát vào đến suýt thì bị ngột thở: "Anh sao mà lại ở đây vậy?!"
"Thần giao cách cảm trong tình yêu." Mạn Châu Sa Hoàng úp mặt vào ngực cậu. Bạn có biết t𝘳ang t𝘳uyện ~ T𝘳ù𝗺T𝘳u yện﹒Vn ~
Thần giao cách cảm cái đầu anh á! Làm ơn mấy người về hết đi có được không? Câu sắp chết vì bị ngộp rồi đây này.