"Anh... động nhé?"
Mạn Châu Sa Hoàng nhấc hai chân của Bạch Thi Tịnh lên, trong đáy mắt ánh lên vẻ quan tâm lo lắng, nhưng thứ đang ở trong cơ thể của cậu kia càng lúc lại càng to thêm.
Bên trên hai phiến má ửng hồng của cậu là một đôi mắt long lanh sương nước.
Bạch Thi Tịnh nhìn anh, chỉ ngại ngùng mà khẽ gật đầu.
Nhận được câu trả lời của cậu, Mạn Châu Sa Hoàng chỉ nhếch môi lên mỉm cười, hạ khuỷu tay, đưa sát mặt chà vào má cậu, cánh môi mỏng lướt nhẹ trên đôi môi ngọt mềm, nhẹ mút lấy đầu lưỡi vì giật mình mà hơi rụt lại của cậu.
Phần hạ thể cũng không quên nhiệm vụ của mình, bên thắt lưng hơi dốc xuống di chuyển mới đầu là chậm rãi, từ từ đưa vật lớn cứng rắn ấy chôn vào sâu trong từng lớp mị thịt ẩm ướt.
*** *** vùi mình trong nụ hoa mẫn cảm, được các thành tràng của cậu siết lại như muốn bao lấy, giữ anh vào trong vậy.
Mà điều này càng khiến cho anh muốn chiếm hữu nơi bí hiểm ấy của cậu nhiều hơn.
Sau một khúc chậm rãi để làm quen dần, Mạn Châu Sa Hoàng từng lúc càng dùng sức mạnh hơn, ra vào kịch liệt vào sâu bên trong u huy.ệt nóng ẩm.
Từng tiếng âm thanh của hai nhục thể va chạm vào nhau vang vọng bên khắp bốn bức tường khiến cho ai nghe được cũng phải xấu hổ mà mềm nhũn tứ chi.
Tốc độ của anh vì những tiếng rên rỉ khiêu gợi của cậu mà đẩy nhanh đến kinh người.
Nhìn người con trai đến thở còn không xong những vẫn cứ luôn run rẩy cầu xin anh chậm lại, Mạn Châu Sa Hoàng đã biết mình hoàn toàn không còn chút ý định gì là sẽ buông tha cho cậu.
Bạch Thi Tịnh thấy anh không những không chậm lại tốc độ mà di chuyển còn nhanh hơn trước, chỉ còn biết cắn răng mà chịu đựng từng cú thúc hung hãn của anh.
Đôi mắt ngập nước mơ màng, bên dưới khóe mi ửng lên một màu hồng của sắc dục.
Vòng eo thon mảnh bị anh nắm đến đỏ rực, cứ chốc sẽ rung lên hướng chiều dọc theo từng cú nhấp dồn dập của anh.
Dù căn phòng đang được mở điều hoà vô cùng mát mẻ nhưng họ lại cảm thấy bầu không khí hiện giờ lại nóng đến khó tả.
Những giọt mồ hôi từ trên trán anh chảy men theo sườn mặt rồi rơi xuống trên người cậu, khiến cho đáy mắt anh khô khốc bỗng trở nên sâu lắng.
Nhìn những vết hằn đỏ chói trên thân cậu do chính anh lưu lại, có cảm giác như anh đang đánh dấu chủ quyền lên người cậu vậy.
Trong lòng anh không ngừng được khơi lên một con dã thú đang điên cuồng muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.
Bạch Thi Tịnh mấp máy môi muốn nói nhưng chẳng câu nào liền mạch, chỉ có thể ngắt đoạn theo nhịp thở gấp gáp.
"Anh... Tên, khốn này...! Đã bảo chậm... ức ưm... chậm... thôi mà?... Á... ha a... Rách... rách thật đấy!..."
Mạn Châu Sa Hoàng muốn nghe cậu nói lắm, nhưng thân người anh giờ đây đang tự chuyển động, có muốn cũng không thể dừng lại đươc nữa.
"Ngoan." Mạn Châu Sa Hoàng nhẹ giọng dỗ dành cậu: "Đến khi ra rồi, anh sẽ dừng."
Bạch Thi Tịnh ngước mắt nhìn anh, bán tín bán nghi hỏi lại.
"... Thật?"
"Có thể."
Vừa nói xong, cái thứ trương phình to lớn ấy đã thêm một lần nữa thúc mạnh vào bên trong cậu.
Lần này thì đã hoàn toàn động vào trong tâm cúc, làm cho Bạch Thi Tịnh bỗng giật ưỡn người lên mà thốt ra một âm thanh cao lên đến quãng 8.
Nhận được một tín hiệu không mấy khả quan cho lắm, Bạch Thi Tịnh vội vã muốn bịt miệng lại, nhưng nhận ra tay mình vẫn đang bị trói nên đành phải mím môi thật chặt, lo sơ nhìn lên biểu cảm như đã tìm được một món hời lớn đến từ anh.
Ngay sau đó thôi, câu đã phải hận vì không thể đứng dậy mà chém cho tên này một nhát.
Anh ta như một con xích thố mạnh mẽ lao lên đằng trước, cứ nhắm vào điểm nhạy cảm ấy của cậu mà ra vào trong cửa hang chật hẹp.
"A... Tên khốn... Hức... a ưm!... Nhân tri của anh... ném hết ra chuồng gà rồi...! Á... ha a... ư ư... Chậm mà..."
Bên trong nơi lối vào ẩm ướt sớm đã không còn có sức kháng cự, lại liên tục phải chịu những cơn giày vò đến từ anh, dần dần trở nên vô cùng mất kiểm soát, những đợt co rút liên tục như muốn dụ dỗ cái thứ to lớn kia mau tiến sau vào bên trong để khám phá vùng huyền bí mê hoặc lòng người.
Sắp tới đã không thể chịu đựng được nữa, càng không thể kiểm soát được thân mình, Bạch Thi Tịnh đã ra luôn trên bụng mình, nhiễu lên cả người anh, lan xuống dưới mảnh drap giường thành một vùng ẩm ướt vô cùng mờ ám.
Cậu nằm xụi lơ trên giường, tham lam hít vào từng ngụm không khí.
Trên đôi má đỏ au nằm sát nghiêng xuống lớp đệm êm. Tưởng rằng cuối cùng cũng đã kết thúc, lại không ngờ, đây mới chỉ là một nửa tinh lực của anh.
Mạn Châu Sa Hoàng để cậu tơ tưởng bình yên một lúc, rồi sau đó chẳng nói gì trước mà cởi trói cho cậu, đỡ thân người của Bạch Thi Tịnh lên ngồi vào lòng mình.
"Hơ... Chẳng phải... đã ra rồi sao?" Bạch Thi Tịnh bị hành động đột ngột này của anh làm cho ngơ ngác, ngồi trên chân anh mà chớp chớp đôi mắt trong veo.
Chỉ thấy Mạn Châu Sa Hoàng cười cười với cậu, vòng eo lại một lần nữa... di chuyển.
Tư thế này càng khiến cho con cự long cắm sâu vào trong mật đạo, vùi đầu mình dưới những lớp mị thịt non nớt như hàng nghìn cách hoa mềm mại đang bao sát lấy anh, cho anh một cảm giác vô cùng hài lòng.
"Nhưng anh chưa ra."
Chỉ một câu nói ma mị này của anh thôi cũng đã đủ hiểu về sự cầm thú nguyên thủy đã trỗi dậy bên trong tâm trí của người đàn ông từ lúc nào.
Bạch Thi Tịnh bị hụt hơi, vội vã ôm lấy cổ anh.
Nơi tư mật không thể tự chủ mà nuốt trọn cả thứ kia, để mặc cho nó quấy phá bên trong mình trước sự bất lực của cơ thể.
Cậu thở ra vội vã, những giọt nước mắt nóng ẩm lã chã rơi ở trên khóe mi, vùi đầu vào trong hõm cổ của anh mà nghẹn ngào khóc thành tiếng, ấm ức chỉ còn biết cắn cắn bờ vai tráng kiện của anh rồi lại run rẩy mím môi cam chịu.
Nếu biết trước cậu sẽ bị anh hành hạ ra đến nông nỗi này, cậu đã không dại gì mà rủ rê anh rồi.
Mà không, đây đã lần thứ bao nhiêu cậu tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy, chỉ tại ham muốn mà thành ra đầu heo thế này...
Bạch Thi Tịnh tự chửi mình ngu, lại mê man gục vào lồng ngực rộng lớn của Mạn Châu Sa Hoàng.
Những nơi mẫn cảm nhất đều bị anh tấn công dồn dập, hàng phòng thủ dã ra hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh thỏa mãn mà gầm lên một tiếng, tiếp theo đó là một dòng chất dịch ấm áp chảy ngược vào trong người cậu.
Cuối cùng, anh mới chịu thả cậu ra mà đỡ gáy cậu đặt từ từ xuống giường, còn không quên tặng cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Bạch Thi Tịnh như được giải thoát, chỉ thở ra một hơi nặng nề rồi nhắm mắt tiến vào cơn mộng mị, nằm gọn trong lòng anh như một chú mèo nhỏ ngủ say mà khẽ kêu lên gừ gừ.