Mẹ run rẩy lấy tay che miệng lại, hình như, tất cả những hành động vừa nãy của cậu bà đều chứng kiến cả.
Tâm trạng của bà còn tồi tệ hơn nữa khi ánh mắt cậu thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mẹ mím môi, bước tới nắm chặt lấy vai Bạch Thi Tịnh.
"Con… Có phải là con không?"
Thay vì những lời trách móc hay sửng sốt, bà chỉ hỏi một câu trong vô thức, một câu hỏi bất chợt thoáng qua trong suy nghĩ.
Bạch Thi Tịnh nhìn bà, ánh mắt màu đỏ máu vẫn rực sáng trong đêm.
"Con chỉ là con mà thôi."
Liễu Huệ Di sau khi nghe được câu trả lời của cậu chỉ còn biết im bặt.
Bà không biết mình nên bày tỏ thái độ gì nữa.
Bạch Thi Tịnh là con trai của bà, là đứa trẻ một thân bà nuôi lớn, từ rất lâu trong tiềm thức của một người mẹ đã luôn coi Bạch Thi Tịnh là cuộc sống của mình.
Giờ đây, con trai bà đã làm ra một chuyện đến chính bà cũng chẳng thể tưởng tượng được, âu cũng là do lỗi của bà chưa dạy cậu đến nơi đến chốn.
Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà.
Bà phải có trách nhiệm chỉ dạy lại cậu khi cậu đang có những biểu hiện sai lầm.
Liễu Huệ Di không nói gì nữa, nhẹ nhàng nắm tay Bạch Thi Tịnh dắt về nhà.
"Đi thôi con, về nhà hãy chuẩn bị hết lại đồ đạc, mang những gì cần thiết hoặc quan trọng với con đi."
"Tại sao con phải chuẩn bị đồ đạc?" Bạch Thi Tịnh ngước lên nhìn bà, chỉ thấy trong ánh mắt bà chan chứa một sự dịu dàng và bao dung.
"Chúng ta sẽ chuyển nhà." Liễu Huệ Di quả quyết.
"Nhưng… nhà ở đang ổn định, cần gì phải chuyển, mẹ? Đây còn là căn nhà mẹ phải bỏ bao nhiêu công sức để xây."
Đúng vậy, trong những năm thanh xuân bà đã phải gồng mình để làm việc, tích góp tiền của để xây nên. Đương nhiên đây cũng là nơi Liễu Huệ Di ở lâu nhất, song song theo đó là vô vàn những kỉ niệm.
Dù vậy… bà biết rằng, nếu ở đây lâu hơn nữa chắc chắn Bạch Thi Tinh sẽ bị ảnh hưởng, thậm trí trong tương lai có thể cậu sẽ làm hại đến vô số người.
Bà cần một không gian mới để thay đổi và định hướng suy nghĩ cho cậu. Một không gian bà nghĩ nó sẽ tốt hơn.
Nhìn những giọt nước mắt của mẹ nóng hổi lăn dài trên má, Bạch Thi Tịnh cũng không muốn nói gì nữa.
Cậu đã trả thù cho một người, nhưng lại khiến cho một người đang đau lại càng đau hơn.
"Mẹ ơi." Bạch Thi Tịnh cảm thấy hai bên mắt mình ẩm ướt, đôi bàn tay siết chặt lại với nhau: "Con xin lỗi. Con hứa từ nay sẽ không làm thế nữa đâu."
Hai bên mắt của cậu đã trở lại một màu nâu nhàn nhạt lúc ban đầu, bóng lưng cũng thu lại nhỏ bé như bao đứa trẻ khác cùng tuổi.
Từ hôm đó trở đi, Bạch Thi Tịnh đã dồn ép bản tính của mình vào nơi sâu nhất ở dưới đáy của tận cùng cảm xúc.
Cậu cũng học cách trở nên hiền lành hơn trước, hồn nhiên hơn để như bao đứa trẻ bình thường. Để cho mẹ và Bạch Thường Hi không đau đầu lo lắng chỉ vì cậu.
Cứ ngỡ cậu đã thay đổi được chính mình, nhưng hoá ra nó chỉ là một lớp vỏ bọc bên ngoài.
Cậu… đã nuôi lớn lòng căm thù anh, sinh ra những ý nghĩ tiêu cực và mưu mô thông qua bản hợp đồng này.
Cậu muốn trả thù anh… . truyện xuyên nhanh
… Bằng một cách đau đớn nhất.
Đã là bản tính từ khi sinh ra thì rất rất khó để thay đổi.
Tưởng như mình đã vươn lên tốt đẹp hơn, nhưng thực ra là đang tự lừa dối chính mình.
Đã lỡ rồi, thì có thể thay đổi được gì?
Phiêu tán đi những dòng hồi ức, Bạch Thi Tịnh đăm đăm nhìn vào ánh mắt của Mạn Châu Sa Hoàng.
Anh nhìn cậu thoáng u buồn rồi trở nên lặng lẽ như bình thường, điều này khiến cho anh cảm thấy rất tò mò.
Bạch Thi Tịnh định hỏi "Tin tôi? Anh chắc chứ?" nhưng đã kịp thời ngăn mình lại, chỉnh sửa thành:
"Anh không muốn thay đổi điều kiện nào của bản hợp đồng sao?"
"Tại sao phải đổi? Em hình như rất hiểu tính cách và sở thích của tôi mà?"
Mạn Châu Sa Hoàng dời tay khỏi eo cậu, kéo một ngăn tủ của bàn làm việc, lấy ra một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa.
Anh đưa một điếu lên miệng, châm điếu, định rít vào một hơi thì cậu đã lấy hai ngón tay dập lại.
"Tôi ghét mùi thuốc lá. Với cả nếu chẳng may lỡ tay, anh sẽ gây ra một trận đại hỏa hoạn đấy."
Mạn Châu Sa Hoàng ngó về phía những tập tài liệu làm việc chất cao như núi của mình, thở dài một hơi rồi ném cả bao thuốc lá và bật lửa vào trong thùng rác.
Bất chợt anh đè người của Bạch Thi Tịnh xuống bàn làm việc, đưa cổ tay cậu lên mũi rồi hít sâu một hơi.
Bạch Thi Tịnh giật thót tính phản ứng lại nhưng do sức anh quá lớn, cậu không làm gì được, hoàn toàn chịu khuất phục.
Mạn Châu Sa Hoàng nhếch mép.
"Em có biết tôi rất cần nicotine để giải tỏa căng thẳng đầu óc không?"
Bạch Thi Tịnh lắc đầu.
"Giờ thì em biết rồi đấy." Mạn Châu Sa Hoàng cúi xuống vùi đầu vào hõm cổ của cậu, dụi dụi làm nhăn cả một khoảng cổ áo.
"Nhưng em đã không cho tôi hút nữa, vậy thì tôi chỉ còn biết làm em để thay thế mà thôi."