Bạch Thi Tịnh nhìn anh, nhìn vào đôi mắt mong chờ của anh mà thoáng chốc mơ hồ, chẳng biết nên nói gì cả.
Cậu chưa từng nghĩ đến vào một ngày nào đó anh sẽ hỏi cậu câu hỏi này.
Nếu là ngày trước anh hỏi cậu câu ấy, chắc chắn cậu sẽ giật thót mà nói họ là bạn thân.
Nhưng với bây giờ, "bạn bè" hoàn toàn khong phù hợp với mối quan hệ của bọn họ, càng chẳng phải là tình yêu.
Tình yêu không được xây dựng từ một phía.
Càng trong cuộc tình này, cậu là một kẻ ôm ấp mối tình đơn phương.
Họ chỉ là người tình, thông qua bản hợp đồng mà xác định sự liên hệ với nhau.
"Chúng ta là tình nhân. Chỉ thế thôi." Bạch Thi Tịnh chầm chậm nói ra.
Sau ngày tốt nghiệp khi đó, cậu biết rằng mình không nên mạo hiểm yêu anh thêm một lần nữa, nhưng cậu nhận rằng mình quá ngu ngốc khi trong tâm trí vẫn không phai được những tình cảm cậu dành cho anh.
Xung quanh anh còn vô số người, trên thế giới còn vô vạn người, cậu không xứng, cậu không chen vào được.
Một bước cậu tiến đến bên anh, là một bước tiến vào những mục tiêu của hàng bao kẻ khác.
Như Lại Vi Vi là ví dụ, như Lộ Tử Yên là ví dụ.
Cậu còn gia đình, không nên có quá nhiều tiếp xúc với anh để rồi nhận lấy hiểm họa.
Cậu là một kẻ si tình, yêu anh cũng mù quáng, mà hận anh cũng mù quáng.
Thà rằng cái loại tình cảm này không xuất hiện chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Bạch Thi Tịnh từ trước đến nay luôn đinh ninh rằng chỉ một mình mình yêu đơn phương, nên tất nhiên những hành động bảo vệ anh từ trước đến nay dành cho cậu đều được cậu cho là trả công vì cậu thỏa mãn chuyện giường chiếu cho anh, là một cuộc giao dịch có qua có lại.
Không nghe được một câu trả lời êm tai từ cậu, một lại cảm xúc giận dữ không tên bùng lên trong cổ họng của Mạn Châu Sa Hoàng.
"Chỉ là tình nhân thôi sao?! Ngoài ra không gì khác?!"
Bạch Thi Tịnh bị giọng điệu như vừa nghiến răng vừa thốt ra của anh dọa cho tim nhảy dựng, cậu không biết mình vừa lỡ mồm nói sai từ gì để cho anh mất bình tĩnh đến như vậy.
"Bạch Thi Tịnh, em trả lời tôi! Nếu như em không nhận được câu nói đáp lại tình cảm từ đối phương, em sẽ tiếp tục yêu đơn phương như vậy sao? Nếu như đối phương không trực tiếp nói cho em biết lời yêu, em sẽ mãi mãi không biết đến hoặc phủ định và tự khiến mình trở thành một người bị động sao?!"
Cậu không trả lời Mạn Châu Sa Hoàng, cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ về vấn đề đó.
Mà điều này càng khiến cho cảm xúc của anh càng thêm khó kiểm soát.
Hóa ra, tất cả những hành động ân cần của anh từ trước đến nay dành cho cậu, những hành động và cử chỉ anh chỉ đặc cách dành cho cậu, cậu không nhận ra sao?
Hóa ra trong mắt cậu, cuộc tình này chỉ do một mình cậu tự tưởng tượng ra sao?
Anh cũng yêu cậu chứ! Anh cũng muốn được ở bên cậu chứ! Tại sao cậu lại không nhận ra?!
"Ngày hôm nay em đã nói dối tôi, đi đến những nơi mờ ám rồi gặp gỡ một người đàn ông. Em nên nhớ rằng trong bản hợp đồng ấy, có điều kiện không được cặp kè thân mật với bất kì người nào khác. Em đã vi phạm rồi!"
Bạch Thi Tịnh cảm nhận được sự tức giận vô lí ấy của anh đang đổ vào mình, tự dưng trong lòng cũng cảm thấy bực bội theo.
Đáng ra cậu nên nói với anh là cậu không hề cố tình làm vậy, là do tên đàn ông đó chủ động trước, nhưng lời phát ra từ miệng lại đổi thành:
"Trên bản hợp đồng chỉ giới hạn về thân xác, có dòng nào cấm đối phương yêu người khác đâu? Yêu anh nhưng trong quá trình ấy tôi không thể kiếm cho mình một lốp xe dự phòng sao?"1
"Em...!"
Câu nói của cậu mang đậm mùi thuốc súng, liên tục nã đạn vào sự nhân nhượng của anh dần khiến cho nó sụp đổ.
Xưa nay chưa từng có ai khiến cho anh thần trí nóng lạnh thất thường như vậy ngoài cậu cả.
Tính nghĩ đến việc sẽ yêu đương với một người nào đó ngoài anh sao?
Cậu tưởng anh sẽ cho phép cậu làm điều đó?
Lẽ nào, để cậu thuộc về mình, anh buộc phải giam cậu lại?
Khiến cho cậu ngoan ngoãn hơn, chỉ ngày ngày nghĩ về anh?
Bạch Thi Tịnh cậu muốn xả nốt cục tức ở trong lòng thì đã bị vẻ mặt đen như có thể nhỏ ra cả mực của anh làm cho nuốt ngược trở lại.
Từ thân anh, những làn hơi nóng nảy từ cơn tức giận đã chuyển hẳn thành những hơi thở như chứa cả một bầu trời mùa đông, đừng nói đến bất kì ai khác khi đối diện với nó, đến cả Bạch Thi Tịnh - người trước nay chưa từng sợ anh một lần nào cũng cảm thấy không rét mà run.