Cậu sắp đạt đến điểm tận cùng của sự sung sướng, có một cái gì đó trong cơ thể như muốn trào ra đột nhiên bị chặn lại.
Tựa như "đang hay mà đứt dây đàn", Bạch Thi Tịnh ngơ ngác nhìn Mạn Châu Sa Hoàng.
"Tự hỏi tại sao tôi lại dừng ư?" Anh nhếch môi.
Cậu đờ đẫn nhìn anh, đôi môi mỏng không thốt ra lời.
Tuy nhìn ngoài thì thấy biểu cảm của cậu chỉ quẩn quanh mỗi ngạc nhiên và ngây ngốc nhưng tận sâu trong thần trí, cậu lại vô cùng hoảng loạn.
Tại sao anh lại đột ngột dừng lại? Cậu sắp "ra" rồi mà? Anh ta là muốn tra tấn cậu ư? Vì sao...?
Hay, anh ta chán làm với cậu rồi?1
Chỉ vì một ý nghĩ hất chợt thoáng qua ấy, trong thâm tâm cậu lại vô cùng hốt hoảng, hai tay vô thức ôm chầm lấy cổ Mạn Châu Sa Hoàng níu chặt vào lòng mình.
Cậu không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng cậu thật sự rất muốn Mạn Châu Sa Hoàng.
Lẽ nào cậu còn yêu anh?
Cậu biết chắc rằng sau đêm này, sau khi đã chơi chán cậu rồi thì qnh sẽ lại bỏ đi, để mình cậu nằm bơ vơ trên chiếc giường trống vắng, hệt như vào 8 năm trước vậy.1
Nhớ lại vào lúc đó, cậu đã đau khổ biết nhường nào, tuyệt vọng biết bao nhiêu, cậu mong ước sẽ được ôm anh thêm một lần nữa, nhưng anh đã không một lời từ biệt mà biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Lần đó cũng vậy, bây giờ vẫn vậy, cậu sẽ lại đánh mất người mà mình đã từng yêu thương rất nhiều.
Tưởng như cậu đã quên được người ấy, nhưng hóa ra tất cả chỉ là những lời cậu tự nói để an ủi chính mình?
Cậu không muốn!... Nhưng cũng thật bất lực.
Cậu chẳng biết mình nên làm gì hữa. Chẳng còn biết nên gọi anh như thế nào, chẳng còn biết bản thân mình đang mưu cầu một loại tình cảm gì.
Nhưng mỗi khi nhớ về anh, nhắc về anh, nghe về anh, nhìn thấy anh trên những ô màn hình, báo trí, là trong đầu óc cậu như có một thứ nào đó đứt gãy.
Rất đau đớn.
Một căn bệnh tình cảm sẽ không bao giờ có thuốc chữa.
Thật khó chịu làm sao khi cậu biết anh không nhận ra mình, như một gáo nước đầy tán vào ngọn lửa nhớ nhung vẫn đang âm ỉ cháy của cậu.
Mạn Châu Sa Hoàng, tôi cần anh.
Nhận thấy cái ôm của cậu không đơn thuần chỉ là một hành động bộc phát mà gói gọn trong đó là bao nhiêu cảm xúc của cậu, anh không nỡ đẩy ra mặc cho cậu đang siết quá mạnh.
Thay vào đó, anh ôm lại cậu.
Dù chưa hiểu lắm về hàm ý hành động vừa nãy của cậu, nhưng thật tâm anh không hề ghét nó, ngược lại lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Từ nãy giờ anh đã cứ ngờ ngợ rồi. Anh đã từng gặp cậu một lần nào chưa?
Thấy Bạch Thi Tịnh đang vô cùng kích động nên Mạn Châu Sa Hoàng chỉ dỗ dành nhẹ nhàng, vuốt nhẹ từ phần cổ gáy chạy dọc xuống nếp gấp của lớp áo sơ mi, đôi khi là sẽ gãi rôm ở lưng cho cậu. Hệt như một người yêu đang ân cần bao bọc bảo bối của mình.
Bạch Thi Tịnh cũng cảm thấy ổn định trở lại, nhưng ngay khi Mạn Châu Sa Hoàng vừa nới lỏng tay ra khỏi cậu, thì cậu lại trở nên vô cùng gấp gáp.
Nhớ đến những câu truyện phiếm của các đồng nghiệp nữ mà cậu vô tình nghe được cách để quyến rũ đàn ông, cậu nhanh chóng áp dụng nó luôn trên người anh vì tưởng anh đang định rời đi.1
Bạch Thi Tịnh lấy tay cởi hết các cúc áo trên người anh ra, vạch tung chiếc áo sơ mi của Mạn Châu Sa Hoàng sang một bên khác.
Lúc đầu cậu còn hơi ngẩn ngơ trước làn da màu đồng cổ mạnh mẽ của anh, với cơ ngực rắn chắc và tám khối cơ bụng thường xuyên được rèn luyện đầy đủ. Đây đích thị chính là cơ thể mà các chị em phụ nữ, kể cả là con trai cũng mong ước thử một lần động vào.
Một cơ thể như được đắp lên bởi bàn tay người nghệ sĩ tài hoa, hoàn hảo không một dấu vết.
Nhưng Bạch Thi Tịnh vội vã gạt đi hình ảnh ấy ở trong đầu, cậu hôn lên loạn xạ khắp nơi trên cơ thể của anh, từ hôn môi, hôn cổ, hôn cằm...
Những nụ hôn vụng về tưởng như vô dụng ấy lại đang khiến Mạn Châu Sa Hoàng đặc biệt cảm thấy hứng thú, tay chân và nhất là "thứ đó" thì lại vô cùng ngứa ngáy.
Anh đang định sẽ vờn cậu thêm một lúc nữa nhưng xem ra không thể đợi được thêm nữa rồi.