Mạn Châu Sa Hoàng giữ lấy cổ gáy cậu gỡ ra, rồi lại bắt đầu dày vò trên đôi môi của cậu.
Mật lưỡi trong cơ miệng bị xáo trộn, dường như, tất cả những gì mà cậu có đều dành cho anh hết.
Đôi bàn tay không rảnh rỗi vén áo lên sờ soạn trên tấm lưng nuột nà của cậu, rồi cũng mon men xuống dưới khe của quả đào căng mọng.
"Ưm...! Lạnh..."
Thấy tiếng kêu khe khẽ nhưng tựa hồ vô cùng trẻ con của Bach Thi Tịnh, Mạn Châu Sa Hoàng không nỡ bỏ qua.
Anh nhẹ nhàng bế bổng cậu lên theo phong cách công chúa, bước qua sảnh phòng khách rộng bằng sảnh bên dưới khu tiếp tân của khách sạn, mở một cánh cửa được làm từ gỗ sồi phủ một lớp sơn màu bóng sang trọng, ném cậu lên một chiếc giường hoàng gia êm ái có tất cả chăn, ga, gối, đệm đều được đan bởi lụa.
Cả căn phòng chỉ mở hai chiếc đèn ngủ ở hai bên đầu giường, còn những mảnh lớn còn lại đều được bao phủ bởi một màu tối huyền ảo, lấp lánh bởi ánh đèn đường giao thông nhấp nhoáng bên ngoài tựa như những vì sao sa trên dải ngân hà.
Một không gian thật hoàn hảo để làm t*nh.1
Bạch Thi Tịnh nằm trên chiếc giường êm ái nhưng lòng cậu không thể nào mà êm ái nổi.
Cậu đang cảm nhận được có một điềm gì đó vô cùng xấu sắp sửa xảy ra.
Và Mạn Châu Sa Hoàng - hiện thân của điềm xấu trong lòng cậu - từ lúc nào đã leo lên giường cùng cậu.
Anh cởi bỏ chiếc quần âu màu đen được đặc cách may riêng, loại ra mảnh vải cuối cùng đang phong ấn thứ vật nam tính ấy của anh.
Bạch Thi Tịnh tròn xoe hai mắt, miệng há còn chẳng há nổi trước con rồng đen "huyền thoại" dấy của anh.
Này! Này! Này! Này! Này! Đừng có nói là anh ta đang định cắm cái thứ vật khủng bố đó vào người cậu nhá?!
Kèo này thì chỉ nát cú.c mất thôi!
Bạch Thi Tịnh nhếch miệng lên cười gượng với anh, mặt mày tím tái, xanh lè vì sợ hãi, cậu lùi về phía sau bằng cả hai tay hai chân, cố tránh xa anh nhất có thể.
"Ừm... anh à, chúng ta có thể suy nghĩ lại được không?..."
"Muộn rồi."
Nếu trên đời có một thứ gì còn thẳng hơn cả ruột ngựa thì Bạch Thi Tịnh sẽ trân trọng tuyên bố nó thuộc về anh, chàng trai à.
Cậu mất công, mất sức lùi đến mép giường mà anh chỉ cần một tay cầm lên chân cậu lôi trở về.
Đối diện với khuôn mặt đang hoàn toàn bị d*c vọng phủ lên của anh, Bạch Thi Tịnh khó lòng mà tin nổi mình đã từng bị anh đâm một lần và lần này sẽ là lần thứ hai.
Cậu chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận một hiện thực khốc liệt đã bị anh xóc eo cắm thứ thô rát màu tím ấy vào cửa hang động chật hẹp.1
"Ư!... ha... ha... hức!"
Đau! Đau quá! Ở nơi bông hoa đã lâu rồi chưa nếm lại một hương thức đặc biệt đột nhiên bị vật thể lạ cứng rắn xâm nhập tựa như một đường kiếm chẻ ngang qua người cậu.
Bạch Thi Tịnh đáng thương ưỡn lưng cấu lên mảnh drap giường, hơi thở dồn dập, trái tim loạn hết nhịp, trên vầng trán thanh tao có những sợi tóc mai rũ xuống phản phất những giọt mồ hôi.
Cậu không muốn cử động nữa! Chỉ có duy nhất một từ dùng để miêu tả cảm giác của cậu lúc này: Đau!
Thấy cậu không chịu hợp tác, Mạn Châu Sa Hoàng gầm lên một tiếng.
"Mới chỉ cho vào một nửa mà thôi. Cố nhịn chút."
Anh rút dần con cự long nặng đô ấy ra ngoài, Bạch Thi Tịnh theo đó thở ngược hắt ra vì tưởng anh sẽ buông tha cho cậu.
Nhưng, hành động ấy còn chưa đếm đến giây thứ 5, anh đã một đợt cắm hạ thể tỉ lệ thuận ấy với ngoại hình của anh trở lại vào sâu bên trong nơi tư mật ấm nóng ấy của cậu.
Và lần này là l.út c.án...
"Á!" Bạch Thi Tịnh thất thanh kêu lên, không tự chủ mà phát ra những âm thanh damdang xấu hổ.
Ở cái nơi nhạy cảm đang chứa một vật cứng cảnh báo về một sự xâm nhập quá mạnh mẽ, truyền lên men theo những đường dây thần kinh đi dọc đến mỗi điểm tận cùng của cơ thể.
Những lớp thịt mềm không ngừng co bóp, bao bọc cây g.ậy thô thiển ấy của anh, khiến cho Mạn Châu Sa Hoàng phải nhíu mày lại.
Rõ ràng vữa này anh đã khuếch to cái lối vào này rồi mà? Sao vẫn còn chật chội đến như vậy?1