Những tên truy đuổi vượt lên đi song song với xe của họ, tiếng đạn bắn vang lên như không có chỗ hở.
Hàn Tán Cẩm rút súng từ vạt áo, tay đặt sẵn lên công tắc cửa kính.
"Ơ?" Đột nhiên hắn hoảng hốt khi nhìn thấy Bạch Thi Tinh mặt trắng bệnh như người mất hồn, mắt chằm chằm nhìn vào thứ mà hắn đang cầm trên tay.
Một vài viên đạn xuyên qua lớp sắt cửa xe, in trên ghế ngồi một vài vết lõm.
Nếu gặp phải chuyện này, người bình thường đã sớm ngất từ lâu rồi, nói gì một khẩu súng thật đặt ở ngay trước mặt.
Hàn Tán Cẩm có chút lúng túng, hắn cất vội khẩu súng lại vào trong túi áo, mò mẫm ở dưới ghế ngồi một con dao găm để thay thế.
Lúc mà Tạ Minh Thành nhận được cuộc gọi của Mạn Châu Sa Hoàng, tình cờ cậu ta lại đang giúp việc cho Hàn Tán Cẩm ở công ty.
Thế nên hắn cũng ít nhiều nghe được nội dung cuộc trò chuyện, bởi đang chán nên mới dò dẫm xin theo.
Khi nhờ Tạ Minh Thành thì Mạn Châu Sa Hoàng chẳng nói gì cả, đến khi Hàn Tán Cẩm bám theo thì anh đặc cách dành cho hắn một câu.
"Nếu Thi Tịnh lúc về đến chỗ tôi dù là một vết thương lớn nhỏ hay tổn thất tinh thần, xác định kết hôn với chó đi là vừa."
Ý là sẽ đánh hắn đến không nhận ra mặt mũi, con chó nhìn thấy cũng tưởng là đồng bọn.
Đương nhiên, Hàn Tán Cẩm sợ đến xanh xao mặt mũi, thưa vâng gọi dạ.
Bạch Thi Tịnh thấy hắn lấy dao thì càng thêm rối rắm, trong vô thức nhìn qua một lượt trong khoang xe xem còn chỗ nào giấu vũ khí nữa không.
Hàn Tán Cẩm đưa tay kéo nhẹ tay cầm.
Lũ rượt đuổi vẫn điên cuồng xả súng, trong giây phút chúng dừng lại để nạp đạn, thì đột ngột cánh cửa xe bên phía đối diện mở ra.
Nhất thời ngây người, chúng thấy Hàn Tán Cẩm cầm một chiếc dao găm vung tay phi đến.
Đầu lưỡi dao không nhắm vào khe hở trên cửa sổ, mà hướng xuống đâm vào lốp xe của chúng.
Bánh xe nổ lên một tiếng, cả đám bọn chúng lê dài trên mặt đường rồi dừng hẳn, cuống cuồng nhảy ra khỏi xe.
Nhưng số bọn chúng đâu phải nhẹ nhàng như thế khi Tạ Minh Thành thay đổi chế độ xe thành chế độ tự lái, mở ngăn đựng ở ghế phụ lấy một thứ giống với lựu đạn, giật chốt rồi ném ra bên ngoài cửa sổ.
Lựu đạn lăn lông lốc trên đường rồi phát nổ ngay chỗ lũ tội phạm.
Tạ Minh Thành nhấn ga, chạy nhanh xe theo lộ trình đã định.
"Ôi trời. Chiếc xe thủng lỗ chỗ rồi. Nhỡ đi đường mà bị cảnh sát vẫy vẫy là thôi thật rồi đấy."
Hàn Tán Cẩm làu bàu tiếc con xe đẹp nhưng chỉ sau ngay ngày hôm nay sẽ trở thành phế liệu.
"Cứ lấy thân phận của ngài ra là bọn họ sẽ không dám nói nhiều đâu."
Tạ Minh Thành bình thản đáp lại, tựa như những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là một màn sương ảo ảnh sớm tan trong nắng.
Thật cmn bái phục! Cậu xin quỳ xuống bái lại hai thánh này!
Bọn họ cứ thản nhiên hờ hững như không, trái ngược hoàn toàn với không khí u ám đang bao quanh Bạch Thi Tịnh.
Chiếc xe con tiếp tục lăn bánh.
Khung cảnh đang từ quãng đường đèo chuyển hướng về thành phố, rồi dần dần đi vào một vùng đất tư nhân.
Nếu muốn đi vào đây phải qua một chốt bảo vệ.
Tạ Minh Thành dừng xe lại trước một cánh cổng bằng đồng phun sơn mạ vàng rất cao và vững trãi, cậu ta lấy ra từ túi áo trong một chiếc thẻ đen dơ lên trước mặt người bảo vệ.
Người đó gật đầu lại với Tạ Minh Thành, khởi động rào chắn để mở cổng.
Mui xe lại hướng theo cung đường dẫn vào một toà dinh thự rất trang nhã nằm dựa lưng vào núi, mặt bằng hướng ra biển tuyệt đẹp, là vị trí vàng nếu muốn ngắm bình minh vào buổi sáng hay hoàng hôn lặn trên biển.
Từ cổng vào đến toà dinh thự là một con đường lát đá dài đến một cây số, lúc đang đi trên đường, Bạch Thi Tịnh thấy hàng cây cảnh phát triển cực tốt trồng xum xuê hai bên vệ đường đang được những người lao công chăm sóc.
Chiếc xe còn đi qua cả một bệ đài phun nước rất rộng làm từ đá thạch anh, ở chính giữa là tượng một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ trên tay, phong cách kiểu Hy Lạp cổ.
Người phụ nữ thì Bạch Thi Tịnh không biết chắc đấy là ai, nhưng đứa trẻ mà người đó đang bế đó là thần Plutus - vị thần tượng trưng cho sự giàu có.
Xung quanh đài nước được trang trí những sợi dây leo nhưng nhìn không hề lộn xộn, ngược lại còn mang phong cách rất cổ kính.
Nhìn cảnh đẹp nên Bạch Thi Tịnh cũng vơi bớt phần nào sự sợ hãi và căng thẳng trong lòng.
Nhưng khi chiếc xe dừng lại ở trước toà dinh thự rộng lớn tựa như một công trình kiến trúc khổng lồ và hiện đại, một lần nữa, tay chân của Bạch Thi Tịnh lại bủn rủn như mất hết sức sống.
Vào Mạn gia rồi…