Bạch Thi Tịnh ngây người, toàn thân bất động, Du Du Lan là người phản ứng đầu tiên.
”Mạn Kỳ Tuyết! Con đừng trêu Thi Tịnh! Qua đây ngồi mau!”
Mạn Kỳ Tuyết nhún vai tỏ vẻ chịu thôi rồi tiến đến cạnh Du Du Lan ngồi xuống, thấy cậu nhìn theo mình, chị ta còn nháy mắt một cái biểu lộ sự thiện ý.
Bạch Thi Tịnh rùng mình một cái, hai bên má cũng hơi đo đỏ.
Được người đẹp nổi tiếng nhìn bằng ánh mắt như vậy, không tránh khỏi cảm giác sung sướng.
Nếu Đức Hải mà biết cậu đang được tận mắt nhìn thấy Mạn Kỳ Tuyết, còn được ngồi trong nhà của đại minh tinh xinh đẹp, chắc chắn sẽ nổi cơn ghen mà bóp cổ cậu quá.
Cũng bó tay thôi. Cậu ta là một thẳng nam mê ngắm gái xinh cơ mà? Đã thế Mạn Kỳ Tuyết còn là thần tượng của cậu ta nữa chứ?
Du Du Lan sau khi liếc mắt cảnh cáo Mạn Kỳ Tuyết, tiếp tục quay trở lại vấn đề chính với Bạch Thi Tịnh.
"Xin cháu hãy bỏ qua cho hành động lỗ mãng của Tuyết Tuyết. Bây giờ ta sẽ nói lại suy nghĩ của mình."
"Thi Tịnh. Cháu có thể chia tay với Hoàng Hoàng được không?"
Mạn Kỳ Tuyết đang uống một ngụm trà suýt nữa phun cả ra bên ngoài, bất bình hô lên.
"Mẹ! Chẳng phải chúng ta đã bàn rồi sao...?"
"Tuyết Tuyết, con không hiểu chuyện đâu."
Giọng nói của Du Du Lan rất đĩnh đạc khiến Mạn Kỳ Tuyết không dám nói lại, chỉ chậc một tiếng rồi khó chịu xoay người sang bên khác uống nốt tách trà.
Thật không thể tin nổi là bà lại nói như vậy. Mạn Châu Sa Hoàng trên phòng mà biết chuyện, chắc chắn sẽ phá cửa nhào ra cho coi.
Chị lén liếc nhìn biểu cảm của Bạch Thi Tịnh, thấy nét mặt cậu hơi đanh lại bởi câu nói của Du Du Lan, chỉ biết khẽ tiếc nuối trong lòng.
Đây là lần thứ hai chị thấy em trai mình bị áp đặt chuyện tình cảm, không thể không thương xót.
Du Du Lan nhìn Bạch Thi Tịnh và Mạn Kỳ Tuyết thì thở dài.
Bà biết điều này là không đúng, nhưng bà có lí do để làm vậy.
Chuyện tin đồn có thể làm ảnh hưởng đến thị trường của Mạn thị, cũng sẽ gây rất nhiều đả kích dư luận tới hai người.
Mạn Châu Sa Hoàng là một nhân vật lớn sớm đã quen với sự công kích, nhưng Bạch Thi Tịnh thì sao? Cậu chỉ là một nhân viên nhỏ và sống trong một gia đình bình thường từ khi sinh ra cho tới lớn.
Liệu có thể chịu đựng được chuyện này không? Lúc đầu thì dễ, nhưng lâu dài thì sao?
Quyết định này của bà cũng là để bảo vệ cho hai người bọn họ.
Bạch Thi Tịnh chỉ sửng sốt một lúc rồi âm trầm vân vê thành tách trà trên tay, đầu hơi cúi xuống, che đi ánh mắt trầm tư.
Biểu hiện này của cậu kéo theo sự tò mò của Du Du Lan và cả Mạn Kỳ Tuyết, cũng như là tất cả người hầu đang đứng trực ở đây.
Im lặng một lúc, Bạch Thi Tịnh đưa tay vén mọt bên tóc mái ra sau, để lộ một vết sẹo rất lớn.
Đây là vết tích ngày trước do Dự Cường gây ra ngày hôm ấy.
Cả hai người đối diện đều cả kinh. Vết sẹo ấy... trông không nhẹ chút nào!
"Cháu là một người rất kì lạ. Cháu không thích bị đau, nhưng bản thân lại chịu đựng rất giỏi. Mặc dù anh ấy có là người mang đến rất nhiều phiền phức tới cho cháu..." Bạch Thi Tịnh dừng lại, nghĩ đến đây, khóe miệng cậu không khỏi nhếch lên một nụ cười: "Cháu không phải một người cứ đâm đầu yêu mà không chuẩn bị gì trước đâu. Anh ấy, cháu cũng sẽ không tử bỏ."
Thoáng chốc, nụ cười của cậu dường như bừng sáng, những vạt nắng như mật ong phủ lên mái tóc tạo lên một khung cảnh rất ngọt ngào.
Đôi mắt của Du Du Lan vì câu nói ấy của cậu mà như chất chứa cả một bầu trời sao lấp lánh.
Sống đến ngần tuổi này, Du Du Lan đã chứng kiến rất nhiều nhà tài phiệt dẫn con gái theo giới thiệu vớ bà, tỏ ý muốn gả cho Mạn Châu Sa Hoàng.
Nhưng tất cả những người đó chưa cần đến tay bà giải quyết thì Mạn Châu Sa Hoàng đã cự tuyệt từ chối.
Bà hiểu tại sao anh lại làm như vậy. Đó là bởi chưa từng có ai không nhìn vào ngoại hình và tài sản của anh mà yêu anh cả.
Có nhiều người khăng khăng rằng mình yêh anh thật lòng. Nhưng tất cả bọn họ đều đang nhầm lẫn giữa danh vọng và tình yêu.
Những kẻ đó... Không. Xứng.
Kể cả là người vợ trước của Mạn Châu Sa Hoàng là Lộ Tử Yên, cũng không thể tránh khỏi tham vọng của bản thân.
Bà đã chán ngán cô ta ngay từ khi gặp mặt. Nhưng Mạn Trạch Lăng vẫn nhất quyết bắt Mạn Châu Sa Hoàng phải cưới Lộ Tử Yên.
Bà thực sự không thể nói nổi được nữa.
Nhưng cậu... Đây là lần đầu tiên bà gặp một ngưòi không hề đề cập tới gia cảnh hay địa vị của Mạn Châu Sa Hoàng.
Cậu yêu anh không phải vì những thứ hư danh hay vật chất tầm thường ấy, một loại tình cả đã khảm vào tận xương tủy.
Khi nhìn ảnh cậu do quản gia Triệu chụp lại, bà đã rất ngạc nhiên.
Một cậu trai với khuôn mặt trong sạch, nhưng trong ánh mắt luôn là một loại cảm xúc mang cho người ta cảm giác u buồn.
Chẳng biết tại sao, nhưng khi nhìn tấm ảnh ấy, trong tiềm thức của bà đã muốn quý trọng cậu, gặp mặt trực tiếp còn vui sướng hơn nữa.
Du Du Lan hơi há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại mỉm cười nhu thuận.
Bà cầm một tách trà do người hầu rót sẵn, hương mật ong và lá trà đồng thời thoảng qua cánh mũi.
"Bác có thể hỏi cháu được không?"
"Vâng, bác cứ hỏi đi ạ."
"Tại sao... Hai đứa là tình nhân, chứ không phải là ngưòi yêu vậy?"
Bạch Thi Tịnh nhíu mày, mặt biểu lộ một sự chán nản đáp lại.
"Anh ta không yêu cháu."
Du Du Lan và Mạn Kỳ Tuyết cứng đờ cả người, trong vô thức cả hai cùng lúc nói.
"... Hả?!"