Mạn Trạch Lăng nghe câu nói ấy thì ngước lên một lần rồi lại chẳng quan tâm.
Bạch Thi Tịnh bịt miệng của Đức Hải, thoáng thấy biểu hiện của ông như vậy, trong lòng cũng tạm coi là nhẹ nhõm.
Những đâu đó vẫn còn sự thất vọng.
Cậu tưởng ông sẽ phản ứng như thế nào chứ? Ít nhất cậu cũng có chút mong chờ.
Bạch Thi Tịnh nhìn ông thêm một lúc xong mới nhớ tới Đức Hải đang bị cậu bóp miệng đến sắp vêu cả mồm.
"?" Đức Hải? Sao nhìn mặt cậu ta lại xanh xao thế này...?
"Oẹ!~"
Mọi người quanh đây há đến không khép được miệng khi Đức Hải đang có triệu chứng sẽ nhả ra "cầu vồng".
Bạch Thi Tịnh là người kịp phản ứng đầu tiên khi bóp mạnh miệng cậu ta lại, chặn đứng tai hoạ sắp tới.
Thế là Đức Hải không nhả ra nữa mà nuốt ngược lại vào trong.
Nhưng mà... vị ghê quá nên cậu ta lại lộn ngược nhả ra ngoài.
Thấy có điềm báo nên Mạn Châu Sa Hoàng kéo người của Bạch Thi Tịnh ngả sang một bên khác, tránh xa ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Đức Hải.
Thế là anh thay cậu hứng luôn cơn "đại hồng thủy" của Đức Hải.
"..."
Một khoảng lặng kéo dài bên trong nhà hàng ăn uống Trung Hoa, kết thúc nó chính là những tiếng thét tuyệt vọng được thể hiện trên gương mặt của những người chứng kiến.
Mạn Châu Sa Hoàng mấp máy môi nói chẳng thành lời.
Anh đã sốc như vậy, thế éo nào tên Đức Hải lại đang có dấu hiệu làm thêm một trận nữa.
Thế là bằng một sức mạnh thần kì nào đó, chị Lý với tốc độ ánh sáng đã bổ xuống gáy tên đó khiến Đức Hải lăn đùng ra đất bất tỉnh, miệng sùi bọt mép.
Thi thoảng còn giật giật lên mấy phát như bị chích điện.
Biết sự tình đã thành ra như vậy nên bữa tiệc tối hôm đó cũng kết thúc luôn.
Chị Lý dìu Đức Hải bế đi, Liễu Huệ Di cũng đi theo để giúp đỡ cho chị, còn Mạn Kỳ Tuyết thì bắt xe hộ bọn họ, bế Bánh Bao đang ngủ say cho bà luôn.
Du Du Lan thì đi thanh toán tiền, Mạn Châu Sa Hoàng mượn tạm áo của một nhân viên trong nhà hàng rồi đi ra bãi đỗ lấy xe luôn, cả Bạch Thường Hi cũng đi mất.
Vậy là... còn cậu với... Mạn Trạch Lăng???
Bạch Thi Tịnh đứng ở ngoài cửa hàng chờ Mạn Châu Sa Hoàng, lo lắng nhích nhích người sang bên khác để né đi tầm mắt của Mạn Trạch Lăng.
Tại sao lại vậy chứ?! Đứng cạnh ai không đứng lại đứng cạnh Mạn Trạch Lăng thế này?!!
Chẳng hiểu sao cậu luôn có cảm giác ông ấy rất muốn giết cậu.
Từ ánh mắt lạnh lẽo không bao chứa cảm xúc cho đến thân người luôn toả ra hàn khí gây bỏng lạnh cho những người xung quanh, Mạn Trạch Lăng và Mạn Châu Sa Hoàng giống nhau y như đúc, đúng là một cặp phụ tử.
Nhưng khác chỗ Mạn Châu Sa Hoàng thì luôn nhẹ nhàng với cậu, còn Mạn Trạch Lăng thì...
Cậu có cảm giác nếu cậu mà làm gì không vừa mắt ông thì ông sẽ lập tức lấy súng ra dí chết cậu vậy.
Mới nghĩ đến đây Bạch Thi Tịnh rùng mình một cái, chân rón rén cố tạo khoảng cách với ông, cầu trời cầu đất mong ai đó hãy sớm trở về.
Bất cứ ai cũng được để cậu còn có một cái bia đỡ những cái nhìn như rải đạn của ông.
Trong khi cậu đang chật vật lui người sang bên khác thì đột ngột Mạn Trạch Lăng cất tiếng.
"Bạch Thi Tịnh... phải không?"
"Oái! V, vâng ạ?!" Cậu phát rén cả lên.
Ôi trời... cậu lỡ dại làm cái gì ngu ngốc rồi ư?
Mạn Trạch Lăng như đang suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt dò xét nhìn cậu.
"Cậu thấy Mạn Châu Sa Hoàng thế nào?"
"Dạ?"
Đột nhiên nhận được câu hỏi đó, Bạch Thi Tịnh ngớ cả người ra.
Cậu định cười trừ cho qua chuyện nhưng bắt gặp phải nét mặt nghiêm túc của ông nên đành thu lại ý định ấy.
Mạn Châu Sa Hoàng thế nào ư? Anh ta thì có thể thế nào chứ? Ngoại hình hay tính cách?
Bạch Thi Tịnh nghĩ ngợi, vắt óc một lúc rất lâu để lựa chọn câu trả lời phù hợp.
Diện kiến đôi mắt như chứa cả sấm sét của ông khiến cậu không cho phép mình được trả lời sai.
Cuối cùng vì không thể nghĩ ra được gì nữa nên cậu đành phải thốt ra một câu trả lời vô cùng phổ thông.
"Anh ấy hiền và đối xử rất tốt với cháu ạ."
Mạn Trạch Lăng nhướng mày.
"Thật sao?"
"Thật ạ!"
Ông nhìn khuôn mặt gấp gáp lẫn tránh né của cậu, đôi con ngươi ánh lên chút hứng thú, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
Không nhìn cậu nữa, ông dời mắt ngắm về phía bờ hồ nằm ở giữa quảng trường thành phố, hai đôi mắt hơi rộng mở nhìn lên vầng trăng sáng.
Ngày trước ông cũng đã từng cầu hôn Du Du Lan ở đây.
Lúc đó ông cũng bị Mạn đại lão gia cấm cản nhưng vẫn cố chấp để cưới bà về.
Nhìn Mạn Châu Sa Hoàng thế này, ông có chút hồi tưởng.
"Nếu thằng nhóc ấy đã thích cậu đến như vậy, tôi cũng sẽ không quá quan tâm nữa."
Bạch Thi Tịnh mở to mắt ngước lên nhìn ông, chỉ thấy ông đang nở một nụ cười chất phác.
"Nhưng có nói thế nào thì cậu cũng không vừa mắt tôi. Nói thẳng ra là tôi không chấp nhận cậu."
"Kể từ giờ trở đi, hãy cố gắng nghĩ cách để chứng minh bản thân mình xứng đáng."
Cậu nhìn ông, nhìn nụ cười của ông mà trong vô thức, cậu lỡ miệng thốt ra.
"Không được đâu..."