Mặc dù đang cảm thấy có vẻ gì đó rất quái lạ nhưng chẳng đủ bằng chứng hay thể hiện quá rõ ràng, nên cậu cũng chẳng để tâm nhiều nữa mà đi xe đến công ty làm việc.
Vừa ngồi vào bàn làm việc không lâu, Bạch Thi Tịnh được tưởng phòng Thẩm gọi vào phòng riêng của ông ta nhờ có chút chuyện.
Ông ta thân là cấp trên nhưng đối với cậu khúm núm hẳn ra mặt, còn chu đáo kéo ghế và rót trà mời cậu ngồi.
Bạch Thi Tịnh nhìn dáng vẻ e dè hiện tại và thái độ hống hách của ông ngày xưa, cảm thấy khá thú vị.
Trưởng phòng Thẩm chờ đợi Bạch Thi Tịnh uống một ngụm trà xong mới cười lấy lòng cất tiếng.
"Cậu Bạch, chuyện là, bên chi nhánh thứ hai của công ty ta đang gặp một chút rắc rối về chuyện thị trường nên chủ tịch muốn một số người đại diện qua bên ấy để giúp khắc phục sự cố và truyền đạt kinh nghiệm. Tôi cũng có mặt trong số người đại diện ấy..."
Nghe đến đây, Bạch Thi Tịnh hơi khó hiểu hỏi ông.
"Tôi biết. Nhưng sao sếp lại kể chuyện này với tôi?"
Nhận được câu hỏi của cậu, trưởng phòng Thẩm do dự cắn môi, hơi lo sợ mà vò nhàu vạt áo.
"Thì... thì..." Lời nói ra cứ bị kẹt lại ở trong cổ họng: "Kì công tác, tác ấy trùng hợp đúng vào ngày tôi mắc một số việc riêng... Nên là, tôi muốn nhờ cậu Bạch thay tôi đến đó."
"Việc riêng? Thế việc riêng của ông là gì? Ông đã nói lại với giám đốc chưa?"
Bạch Thi Tịnh nhìn vào cái bản mặt chột dạ của trưởng phòng Thẩm mà tự nhiên đoán được sơ sơ "việc riêng" của ông ta ở đây là gì.
Chắc chắn nó không hề trong sáng nên ông ta mới lo lắng đến như vậy.
Mỗi việc nhờ cấp dưới đi hộ thôi mà ngắc ngứ y như bị hỏi tội.
Nhưng đối diện với sự nài nỉ và ánh mắt thành khẩn của trưởng phòng Thẩm, Bạch Thi Tịnh không thể nhìn nổi nữa nên mới bất đắc dĩ mà đồng ý.
Ngay khoảng khắc mà cậu mềm lòng thốt ra, thì sắc mặt của ông ta hí hửng y như bắt được vàng không bằng.
Lập tức lấy cặp rồi chạy vù ra khỏi phòng làm việc, để kệ cho Bạch Thi Tịnh vẫn còn đang ngẩn ngơ ngồi đơ như phỗng.
"Cảm ơn cậu Bạch! Tôi biết ngay cậu là người tốt mà! Ngày mai sẽ khởi hành đến chi nhánh thứ hai ở thành phố A nhé! Thời gian là 3 ngày 2 đêm!"
"Cái gì?! Chờ chút đã! Ngay ngày mai sao?! Nếu thế thì dâu có kịp?! Này...!"
Bóng dáng của trưởng phòng Thẩm từ khi nào đã biến mất không một dấu vết, tội cho những lời cậu gào lên đều bay hết vào trong hư vô.
Ngày mai đi... Thế thì thời gian đâu để cậu sắp xếp lại công việc cho mấy ngày sắp tới ngoài việc phải tăng ca đến tối đâu cơ chứ?
Trưởng phòng Thẩm... Tên khốn nạn ấy cậu mong hắn ra đường bị xe đụng, về nhà bị vợ chê "yếu", chó nhìn chó nó khinh, bla bla...
...
22 giờ 45 phút, tiếng mở cửa nhà vang lên kèm theo đó là những tiếng than vãn về cuộc đời của Bạch Thi Tịnh.
Cậu ném cặp tap vào một góc tường rồi uể oải ngồi vào một bên ghế sô pha.
Toàn phòng khách tối om, chỉ còn chiếc ti vi là đang được bật lên chiếu cảnh phim ngôn tình Trung Quốc.
"Về rồi hả? Hơi bị muộn à nhe." Bạch Thường Hi một tay cầm một gói bỏng ngô, tay còn lại thì cầm chiếc điều khiển không cho Bạch Thi Tịnh chuyển kênh.
Thấy cậu cậu cứ ngồi lừ thừ như bị rút mất sinh khí, cô thấy thương mà đứng lên vào trong nhà bếp tính rót cho cậu một cốc nước uống cho đỡ khô miệng.
Chẳng hiểu sao từ đâu bỗng có những ngọn gió đông phả vào người của Bạch Thường Hi, bao trùm lấy cả gian bếp.
Hai bên vai cô rùng lên một cái lạnh buốt, răng va vào nhau lập cập.
Quái lạ! Chẳng phải cô đã đóng hết của sổ rồi mà? Sao lại có gió tràn vào trong như thế này cơ chứ?
Bạch Thi Tịnh ở ngoài phòng khách cũng bị những luồng gió ấy làm cho ảnh hưởng, kêu cô nhanh chóng đóng của lại.
"Rồi rồi. Đợi chút đi đồ lười!"
Bạch Thường Hi càu nhàu mà đi vè phía khung cửa sổ đang bị mở toang, thò tay ra ngoài cầm vào thành cửa kính.
Nhưng bỗng nhiên Bạch Thường Hi nhìn xuống, ánh mắt cô va phải một thứ gì đó núp dưới góc khuất của tầm nhìn cửa sổ.
Đó là một cái đầu rối bù xù, bẩn thỉu và khuôn mặt nhăn nheo của một người đàn ông.
Cô thấy hắn, hắn cũng thấy cô.
Kẻ lạ mặt ấy mở miệng cười toe toét với hai khóe môi căng đến sắp rách toạc cả ra.
Hắn vui vì được thấy cô.
"Ư... Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!"
Bạch Thường Hi hét lên đầy kinh hãi, thân người loạng choạng ngã ngửa về đằng sau.
Bạch Thi Tịnh ngồi ở ghế sô pha giật mình vọt dậy, nhào tới chỗ khung cửa sổ theo hướng tay chỉ run run của Bạch Thường Hi.
Nhưng đã chẳng còn thấy một ai nữa.