Nhưng kì lạ thay cậu lại chẳng thấy bất cứ ai hay bất cứ thứ gì cả.
Nghĩa là, chỉ một mình Bạch Thường Hi thấy hắn.
Biết Bạch Thi Tịnh đang hoài nghi mình, Bạch Thường Hi đỏ hoe hai mắt.
Cô ôm chầm lấy cậu, dụi dụi đầu xin cậu hãy tin lời cô nói. Thực sự là cô đã tận mắt nhìn thấy một kẻ lạ mặt ở ngoài sân.
Cùng lúc đó Liễu Huệ Di cũng đã chạy xuống dưới nhà, thấy Bạch Thường Hi run rẩy vùi đầu trong lòng cậu, bà cuống cuồng cả lên.
"Nửa đêm nửa hôm sao lại khóc thế này? Nín đi. Tại sao lại khóc?"
"U oa~!!!" Vào lúc này, cảm xúc dồn nén bao lâu chợp vỡ tung mà ào ào ra bên ngoài, biến thành những dòng nước mắt: "Có... Có một tên đàn ông ở ngoài sân... Lúc, lúc con đóng cửa... Hức!... Thì thấy hắn. Hắn còn cười với con..."
Thấy cô khóc loạn cả lên, Liễu Huệ Di cũng lúng túng y hệt cậu.
Bà do dự không biết nên nói gì, nhìn thể nào cũng nhận ra bà đang phân vân không biết có nên tin cô hay không.
Mà điều này càng khiến cho Bạch Thường Hi sững sờ.
Mẹ đã vậy, cô đành dời mắt ngước lên nhìn cậu, dường như là muốn tìm một người để đặt hi vọng.
Nhưng biểu cảm của cậu không khác nào Liễu Huệ Di cả.
Cậu tin cô nhưng vì chưa thấy được hắn nên không thể chắc chắn được.
Thấy Bạch Thường Hi đã khóc đến ướt hết cả áo mình, cậu vội trấn an cô.
"Không sao đâu, hắn chạy đi rồi. Để mai anh báo cảnh sát nhé?"
"..."
Đột nhiên Bạch Thường Hi chẳng nói gì khiến cho cậu cảm thấy lo lắng.
Cô lau mặt vào áo cậu rồi cúi mặt ủ rũ đi lên trên tầng.
"Thôi, không cần đâu. Có thể là do em nhìn nhầm..." Càng nói, giọng của cô càng lúc càng nhỏ, dường như là đang tự lẩm bẩm một mình: "Dù gì thì cũng chỉ một mình em thấy... Có ai tin em đâu?"
Bạch Thi Tịnh và Liễu Huệ Di biết là cô đang giận, nhưng cũng chẳng biết mình lên làm gì cả.
Lên trên tầng thì thấy Bạch Thường Hi đã khóa trái cửa phòng, gõ cửa hay gọi thế nào cô cũng chẳng chịu ra.
Hai người nhìn nhau rồi tự hiểu là Bạch Thường Hi đang muốn ở một mình, bất đắc dĩ mà phải chiều theo ý cô.
Liễu Huệ Di phải đi dỗ Bánh Bao đang khóc toáng cả lên vì tiếng hét của Bạch Thường Hi làm cho em tỉnh giấc.
Còn Bạch Thi Tịnh phải chuẩn bị cho chuyến công tác ngày mai.
Thấy bên ngoài hành lang đã im ắng, Bạch Thường Hi ngóc đầu ra khỏi chăn rồi lại bĩu môi gục đầu xuống gối.
Cứ mỗi khi cô muốn nhắm mắt lại thì hình ảnh về người đàn ông quỷ quái ấy lại xuất hiện trong đầu khiến cho cô kinh hoảng.
tay chân run rẩy, tim thì đập yếu ớt như sắp chết đến nơi.
Bạch Thường Hi nheo mắt nhìn lên trần nhà. Cô mong tất cả những gì cô thấy ngày hôm nay chỉ là một ảo giác trong thoáng chốc.
Nhưng tại sao... cái cảm giác chân thực ấy cứ khiến cô phải rợn người như thế này?
Bạch Thường Hi cắn môi, cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng mình để đi ngủ, sáng mai cô còn có tiết học ở trường.
Bởi vì cửa sổ trong phòng đã đóng kín nên Bạch Thường Hi không hề hay biết bên ngoài tầng không gian ảo mộng của ban đêm đã vương vương mùi ẩm ướt.
Kế đó là những tiếng sấm sét rạch ngang và những tia chớp chói loà đánh trên vệt trời tối tăm.
Dù cho chúng chỉ hiện lên vài giây rồi dập tắt nhưng vẫn đủ sáng để thắp lên cả một vùng.
Đủ sáng để làm hiện lên một cái bóng đen đang bám trên cửa kính nhìn chằm chằm vào Bạch Thường Hi đang nằm ngủ ở bên trong.
Với một khuôn miệng mỉm cười đầy quỷ dị.
...
Sáng hôm sau khi đến lớp, Bạch Thường Hi đi thẳng tới chỗ bàn học của mình mà ném cặp xuống, ngồi gục mặt ở trên bàn.
Cố Tĩnh là người bạn thân của cô ngồi bàn trên thấy vậy thì lo lắng gặng hỏi.
"Mày sao mà nhìn mệt thế? Tối qua thức đêm xem phim hả? Tao đã bảo mày mấy lần rồi mà không nghe. Tí nữa thì nghe giảng kiểu gì? Thôi ngẩng mặt lên cho tao xem cái nào... Ối mẹ ơi!"
Bạch Thường Hi ngước đầu lên cho Cố Tĩnh ngắm, chỉ ngay mấy giây sau đó đã thực sự dọa sợ cô nàng.
Bông hoa hồng xinh đẹp nhất của trường đến lớp với hai tròng mắt gấu trúc và bờ môi nhạt màu khô rát.
Cố Tĩnh sốc nặng, vội lấy tay đỡ mặt hộ Bạch Thường Hi khi thấy cô mệt mỏi tí thì đập đầu xuống bàn.
"Tối qua tao không ngủ được..." Bạch Thường Hi nói bằng giọng khàn khàn như người bị bệnh lâu năm: "Cứ có cảm giác thứ gì đó nhìn chằm chằm vào tao cả đêm..."