Tỉnh ngủ cả đêm nên dĩ nhiên Bạch Thường Hi không thể chống lại được sức nặng cửa hai bờ mi, cộng thêm cả tiếng giảng bài thao thao của giáo viên y như là lời ru dẫn vào cơn mộng đẹp.
Chẳng mấy chốc, bóng hồng đẹp nhất trường đã gục đầu ngủ từ lúc nào, đành nhờ Cố Tĩnh ngồi bàn trên chép hộ bài cho mình.
Bạch Thường Hi ngủ một mạch từ đầu tiết tới tận khi chuông báo nghỉ trưa vang lên, mới nửa tỉnh nửa mê cất sách vào cặp rồi xuống căn tin trường.
Buổi chiều có tiết tự học, Bạch Thường Hi qua loa làm bài tập rồi lại khoanh tay trên bàn nằm ngủ tiếp.
Đến cả mấy đứa con trai lười học xung quanh cô cũng phải ca thán cô còn "sâu ngủ" hơn cả bọn họ.
Chiều về, khi cô đang dắt xe ra khỏi lán, một chàng trai cao lớn đi tới đứng bên cạnh cô, cầm tay cô mà đặt vào một tờ giấy gấp gọn hai lần và một thanh sô cô la nhập khẩu.
"Cái gì đây?"
Bạch Thường Hi tò mò mở tờ giấy đó ra rồi dập ngay lập tức khi vừa thấy dòng chữ "I love you" to khổng lồ ở ngay trên đầu dòng, giật giật khoé mắt ngước nhìn Mão Thiên - tên cửa chàng trai cao lớn đã đưa cho cô tờ giấy này.
"Chồng à, anh đưa cho em xem cái gì thế hả?"
"Một tên trong lớp anh ngóng em mãi do dự chẳng dám đưa, nên anh giúp nó đôi chút." Mão Thiên miệng dù đang đối thoại với Bạch Thường Hi, nhưng tia mắt lại đang chiếu trên thanh sô cô la mà cô đang cầm trên tay.
"Vợ ơi, em tính vứt đi hả? Để lại cho anh cái đó đó rồi hẵng vứt đi."
Bạch Thường Hi nhìn xuống thứ mình đang cầm trên tay rồi chẳng ngần ngại ném qua cho Mão Thiên.
Anh ta vui vẻ đón lấy rồi bóc vỏ cắn một miếng.
Sô cô la nhập khẩu từ Thuỵ Sĩ, cắn một miếng sẽ cảm thấy ngọt ngậy trên đầu lưỡi, ăn rất ngon.
Vứt đi quả là phí của giời. Mão Thiên được biết để mua được một thanh sô cô la Thuỵ Sĩ này không phải dễ, còn là hàng thủ công nên giá cực đắt, ấy vậy mà Bạch Thường Hi lại định vứt đi.
Anh chỉ là đang giúp cho cậu trai tội nghiệp kia bớt cảm thấy phí phạm mà thôi.
"Khiếp thật! Bọn con trai không nhờ được tao là chuyển sang nhờ mày hả?"
Cố Tĩnh đã lấy xe máy xong liền đi qua chỗ bọn họ đang đứng.
"Không, là tao tự nguyện giúp cậu ta. Mẹ có ăn không?"
Mão Thiên bẻ gãy đoạn mình đang ăn, nửa còn lại đưa cho Cố Tĩnh.
Cả ba là hội bạn thân đã quen biết nhau từ nhỏ. Bạch Thường Hi và Cố Tĩnh học cùng một lớp, còn Mão Thiên học ở lớp bên cạnh.
Cùng nhau trải qua thời thiếu niên cho tới thanh niên.
Dạo trước trong xóm chỉ có mình bọn họ là trẻ con nên hay chơi với nhau. Mão Thiên đóng giả làm chồng, Bạch Thường Hi là vợ, còn Cố Tĩnh là mẹ vợ, cứ thế xưng hô với nhau như vậy cho đến tận bây giờ vẫn không đổi được do thói quen.
Bọn họ tuyệt nhiên chỉ xem đây là một trò chơi bởi vì Mão Thiên từ lâu đã có tính ham chơi, chẳng bao giờ động đến việc yêu đương, còn Bạch Thường Hi thì đang ôm quyết tâm học tập để lớn lên làm giàu.
Người trong trường cũng nhiều lần đồn thổi Mão Thiên và Bạch Thường Hi - giáo thảo và hoa khôi của trường - là một cặp vì cách xưng hô của bọn bọ.
Nhưng rồi cũng sớm quen mà bỏ qua dần.
"Hôm nay ở trong phố mới mở một quán karaoke, nghe nói trong đó xịn lắm. Đi luôn không? Chơi một buổi thả ga để giải toả căng thẳng."
Cố Tĩnh bất chợt nổi hứng mà rủ rê hai người.
Mão Thiên bảo mình thì đi lúc nào chả được, chỉ ngại mỗi Bạch Thường Hi từ chối.
Thế là cả hai đều quay ngoắt về phía cô mà trưng ra bộ mặt mong chờ.
Bạch Thường Hi không khỏi giật mình khi đột nhiên bị nhìn như vậy, còn hơi lúng túng khi hai người bọn họ thay phiên nhau nài nỉ xin cô đi cùng.
Bình thường Bạch Thường Hi sẽ từ chối không đi vì còn nhà bao việc, nhưng nay lại đổi ý, cô muốn đổi chút không khí xem sao.
Vốn Bạch Thi Tịnh đã đi công tác, Liễu Huệ Di bế Bánh Bao về quê có chút chuyện, tối nay trong nhà chỉ còn mỗi mình cô.
Với cả cô sợ phải về nhà một mình.
Nỗi ám ảnh về người đàn ông kì dị ấy vẫn còn. Cứ mỗi lần nhớ về nó là trong thâm tâm cô không khỏi cảm thấy run sợ.
Tránh được thế nào thì tránh, mong rằng khi không thấy ai ở nhà, người đàn ông ấy sẽ bỏ đi.
Hoặc là lúc đó chỉ là do cô tự tưởng tượng thì càng tốt!
Nhưng, Bạch Thường Hi đã lầm.
Tối hôm đó vì Bạch Thường Hi hiếm hoi đồng ý nên Mão Thiên và Cố Tĩnh kéo cô đi chơi khắp nơi, tới tận đêm khuya mới thả để cho cô về.
Cô bước từ cổng vào đến nhà liêu xiêu, loạng choạng cùng với hai bên tay là mấy túi đồ - kết quả sau khu vòng qua quá nhiều gian hàng thời trang cùng Cố Tĩnh nên bị choáng.
Bạch Thường Hi thở dài, nhìn mặt đồng hồ đeo tay đã sắp sửa kim ngắn và kim dài ở cùng một chỗ, nơm nớp lo lắng không biết ngày mai có bà tám nào nhìn thấy rồi đồn loạn lên rằng cô hư hỏng, đi chơi về khuya các kiểu.
Thôi thì gạt tạm nó qua một bên, bây giờ hai bên mắt cô đã díu chặt lại với nhau, ngủ là thứ cô ước mong bậc nhất lúc bấy giờ.
Bạch Thường Hi lấy chìa khoá nhà, đưa đến sát ổ thì rùng mình phát hiện, cửa nhà đang mở hờ.
"Ơ...?"
Chưa từng lúc nào, toàn thân cô cảm thấy ớn lạnh như bây giờ.
Hai lá phổi như sắp đông cứng vì hít phải những ngụm khí nguội ngắt.
Bạch Thi Tịnh về?... Không, là Liễu Huệ Di? Nhưng bà bảo đến tận tối mai mới từ quê lên cơ mà?
Trước khi đi cô quên khoá cửa à? Đâu có? Bạch Thường Hi chắc chắn, là mình đã khoá rất cẩn thận.
Vậy là ai... đã...?
Sột soạt.
Cắt ngang những dòng suy nghĩ ngổn ngang của Bạch Thường Hi là tiếng bước chân phát ra từ đằng sau cô.
Cô kinh hoảng ngoái đầu ra sau, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc luộm thuộm với mái tóc bù xù bê bết, và một nụ cười méo mó đang nở ở trên khuôn miệng.
Hắn ta vung gập đập mạnh vài đầu cô.
Bạch Thường Hi ngã nhào xuống đất.
Tầm nhìn mờ nhạt dần rồi biến mất hẳn.