Mộng Dao suy nghĩ một hồi rồi cười gượng đáp: “ Đúng là tôi đã từng đến buổi tiệc của Ngô Thị, tôi có một người bạn, cô ấy không muốn đi một mình nên rủ tôi cùng đi ấy mà”.
Lý do nghe có vẻ thuyết phục nên anh hoàn toàn tin, còn vui vẻ nói: “ Đúng là có duyên thật! Tôi cũng vừa mới nhớ ra”.
Ăn uống xong thì anh đưa cô về chung cư, còn lịch thiệp giúp cô mở cửa xe xuống.
“ Tôi đã ăn rất ngon, cảm ơn anh!”, cô tỏ bày.
Anh lấy trong túi ra chiếc khăn tay: “ Cái này tôi gửi lại cô... Cảm ơn vì ngày hôm đó!”.
Mộng Dao nhận lại: “ Không có gì!”.
Cô lấy điện thoại ra: “ Tôi kết bạn với anh nhé được không?”
“ Tất nhiên là được”, anh cũng lấy điện thoại ra mở lên rồi rà mã Wechat của cô.
Cả hai im lặng một lúc, cô lên tiếng trước: “ Bây giờ chúng ta đã là bạn rồi, gọi nhau bằng tên anh có phiền không?”
Anh gật đầu: “ Tôi không phiền, Mộng Dao”.
Cô mỉm cười: “ Diệc Thần!”.
“ Thôi không làm phiền đến thời gian của anh nữa, tôi vào nhà đây, anh lái xe cẩn thận nhé!”.
Diệc Thần đưa bàn tay lên vẫy nhẹ: “ Tạm biệt Mộng Dao!”.
Bỗng nhiên cô tiến đến gần trao cho anh một nụ hôn má làm anh sững người ra. Mộng Dao mặt ửng hồng, nhỏ giọng: “ Tạm biệt!”, rồi đi nhanh vào bên trong.
Anh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ấy mà mỉm cười, cô gái này sao lại đáng yêu đến thế.
Đang chìm đắm thì điện thoại reo lên, anh nhấc máy: “ Em nghe thưa anh!”.
Bên kia nói vài câu rồi anh đáp lại: “ Vâng! Em về ngay”.
....
Trở về An Nguyên, Diệc Thần liền lập tức lên phòng làm việc của chủ tịch, ở đây còn có Thiên Kỳ.
Trạch Dương đứng lên: “ Em ngồi đi, anh có chuyện muốn bàn bạc với cả hai”.
Hai người ngồi xuống ghế, anh vào vấn đề: “ Hai ngày nữa resort Paradise khai trương, trong chuyến đi này chỉ có Diệc Thần. Còn Thiên Kỳ, theo như em đã nói trước đó, cứ đến nhà bàn giao từng bước công việc cho Cẩn Du”.
“ Ý của anh là sao vậy?”, Diệc Thần ngạc nhiên.
“ Anh sẽ nói hết sự thật, Cẩn Du cũng nên xuất hiện rồi”.
Tuy Diệc Thần biết trước sự việc này dù sao cũng đến nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy. Anh lo lắng: “ Vậy Thiên Kỳ, còn em thì thế nào?”
Cô cười mỉm: “ Sau khi tất cả ổn thỏa, em muốn dành thời gian để chăm sóc bản thân,... nhưng anh yên tâm, em đã có dự định cả rồi”.
Trạch Dương quay sang: “ Nếu em gặp vấn đề gì khó khăn cứ nói với anh, anh sẽ giúp những gì có thể”.
“ Cảm ơn anh vì tốt với em, anh Trạch Dương!”, cô cúi đầu tạ ơn.
Anh nhếch môi: “ Không có gì! Thời gian qua em cũng hết lực vì An Nguyên, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi”.
Ra khỏi phòng, Diệc Thần vẫn tiếc nuối: “ Thiên Kỳ! Thật sự anh không muốn thấy em rời đi, An Nguyên phát triển như hiện tại một phần cũng nhờ có em”.
Thiên Kỳ quay người qua: “ Anh Diệc Thần, em đã nói trước với anh rồi là sau khi ký kết hợp đồng với Paradise em sẽ từ chức. Cẩn Du cũng đã bình phục hoàn toàn, đây là thời điểm thích hợp đúng không anh?”
Anh nắm lấy cổ tay cô lại rồi ôm chầm lấy: “ Hãy hứa với anh em sẽ hạnh phúc, anh chỉ cần bao nhiêu đấy thôi”.
Diệc Thần biết rằng quyết định hiện tại của cô sẽ ít nhiều gặp nguy hiểm, một mình đối mặt với những người đã từng hại mình thật sự không hề dễ dàng.
Tấm chân tình này vốn dĩ nên được chôn sâu, anh mong cô gái mình đơn phương bấy lâu sẽ có một cái kết viên mãn nhất.
Thiên Kỳ cũng hiểu ý, đưa bàn tay lên vỗ nhẹ phía sau lưng anh: “ Anh yên tâm nhé! Em nhất định sẽ hạnh phúc”.
....
Buổi chiều tà tan ca, Thiên Kỳ vào trong xe chuẩn bị về nhà. Tối nay cô muốn nấu một bữa cơm nóng hổi dành cho người đàn ông mà mình yêu thương.
Về đến chung cư, ở trước cửa thế mà Cẩn Du lại xuất hiện ở đây. Thiên Kỳ quá đỗi ngạc nhiên: “ Cẩn Du!”.
“ Thiên Kỳ!”, Cẩn Du quay qua với nụ cười rạng rỡ.
“ Sao cô lại ở đây?... Không lẽ là đi một mình?”, Thiên Kỳ có chút ngỡ ngàng cộng lo lắng.
Cẩn Du đưa ngón tay lên trước miệng: “ Shhh! Thật ra tôi trốn ra ngoài, ở trong nhà ngột ngạt quá. Cô đừng mách với anh hai và anh ba nhé?”
“ Như vậy không ổn đâu, thời gian này cô phải tịnh dưỡng, nếu sức khỏe cô gặp vấn đề thì phải làm sao?”, Thiên Kỳ khuyên nhủ.
Đối với một người cá tính như Cẩn Du thì làm sao cô nghe theo: “ Cô đừng lo lắng quá cho tôi, sức khỏe của tôi đã hồi phục hẳn rồi. Một chút nữa tôi gọi cho anh hai, ở cùng một người bạn như Thiên Kỳ chắc anh ấy sẽ yên tâm thôi mà”.
Cô nhìn xuống túi đựng đánh trống lảng: “ Cô mới đi siêu thị về phải không? Hay là chúng ta vào nhà, tôi đang có nhiều tâm sự lắm đây”.
Thiên Kỳ nghĩ đến cô bạn mới kết giao này cô đơn, với lại dẫu sao thì cũng bàn giao công việc nên đồng ý: “ Cũng được, mời cô vào!”. Cô muốn nhân cơ hội này làm quen hơn, và sau này dễ nói ra sự thật trong hơn một năm nay.
Thiên Kỳ mang ly nước ép cho Cẩn Du, đồng thời hỏi: “ Cô đã ăn tối chưa?”
“ Vẫn chưa”.
“ Nếu không ngại thì ăn cùng tôi”, Thiên Kỳ ngỏ lời mời.
Cẩn Du không ngần ngại gật đầu đồng ý: “ Tôi không ngại”.
Dường như cả hai vẫn có một rào cản gì đó khó hiểu. Thiên Kỳ cảm thấy có lỗi vì vẫn chưa nói sự thật, còn Cẩn Du ngoài mặt thân thiện nhưng trong lòng lại ít nhiều hiểu lầm cô gái trước mắt muốn cướp vị trí của mình.
Ở trong bếp Thiên Kỳ đang chuẩn bị nấu ăn thì Cẩn Du đi vào: “ Tôi có thể giúp gì cho cô không?”
“ À... Không sao, cô ngồi nghỉ ngơi đi”, Thiên Kỳ.
Nhìn thấy một túi nguyên liệu, Cẩn Du hỏi thăm: “ Chắc là cô rất thường xuyên nấu ăn, cô rất thích nấu ăn sao Thiên Kỳ?”
Câu hỏi này khiến cô khựng lại, Thiên Kỳ vốn không giỏi việc bếp núc, nhưng vì đóng giả làm Ngô Cẩn Du nên mới học và tập luyện. Cô trả lời một cách không tự nhiên: “ Không hẳn là vậy... Thường thì tôi hay ăn bên ngoài”.
“ Oh!”, Cẩn Du cảm thán.
Lúc này cô giải thích thêm: “ Thật ra tối nay tôi có mời một người bạn đến nên mới mua nhiều hơn một chút”.
Cẩn Du quay sang: “ Phải làm sao đây? Tôi đột ngột đến có làm phiền hay không?”
“ Không sao đâu! Anh ấy cũng rất thoải mái”, Thiên Kỳ vẫy tay.
“ Anh ấy? Không nhẽ người ấy là bạn trai của cô?”, Cẩn Du tò mò muốn biết.