Không lo sợ, Cẩn Du đáp nhanh: “ Đúng, tôi dù gì cũng hơn tuổi cô, đã làm việc cùng với biết bao nhiêu người mẫu, chỉ có cô đây là thiếu chuyên nghiệp. Nếu cô không đồng ý ký hợp đồng, không những cô bị chỉ trích mà cả công ty Winnie cũng ít nhiều bị ảnh hưởng. Sau này những thương hiệu có tiếng muốn mời cô hợp tác họ cũng phải thận trọng vì biết đâu được cô lại hành động đơn phương như thế này”.
Vì đây là lần đầu Thư Ái gặp một người chỉnh đốn cô một cách thẳng thắn như vậy, trước toàn là nịnh hót, ngọt ngào. Nghe những lời khuyên chân thành từ Cẩn Du, cô trong lòng đã lung lay, cảm thấy cô gái này thú vị.
Tuy nhiên nếu Thư Ái đồng ý dễ dàng cũng thật là mất mặt quá, phải làm khó thêm một chút nữa.
Thư Ái bước đến gần cô đáp: “ OK! Ký thì ký nhưng tôi có một điều kiện, nếu cô làm được thì tôi sẽ ngay lập tức ký hợp đồng ngay tại đây”.
Cẩn Du nghe nói vậy thì rất mừng: “ Cô cứ nói”.
Thư Ái bước đến mũi thuyền, nhìn xuống biển yêu cầu: “ Hãy nhảy xuống biển nín thở trong 30s rồi ngoi lên… Điều kiện này đơn giản quá rồi còn gì”.
30s đối với người biết bơi thì vô cùng đơn giản nhưng với một người sợ nước như Cẩn Du thì là một khó khăn lớn, huống hồ chi ở đây còn là nước biển.
Cô nhìn mặt biển mà lòng đầy bối rối, trong đầu xuất hiện cảnh tượng bị đẩy xuống một cách tàn nhẫn.
“ Là đồng ý hay không đây?”, Thư Ái hết kiên nhẫn thách thức.
Cẩn Du bỏ túi xách xuống và cởi giày ra leo qua lang cang không chần chừ mà nhảy thẳng xuống. Thư Ái ở bên trên thì vô cùng ngạc nhiên vì cô thật sự dám làm, trời cũng bắt đầu nổi gió lạnh lên rồi.
Ở dưới nước, Cẩn Du cố gắng nín thở, những hình ảnh năm xưa lại tiếp tục hiện ra, cô không thể ngừng sợ hãi.
Đã qua 30s nhưng vẫn không thấy cô ngoi lên, Thư Ái cảm thấy lạ: “ Sao cô ấy lặn lâu thế?”
Vì lo lắng nên cô gọi liên tục: “ Cô Ngô! Cô không sao chứ?.. Quá 30s rồi…”.
Cứ gọi mãi mà chẳng thấy có động tĩnh gì, Thư Ái gọi người cứu hộ gần đó đến cứu.
Người cứu hộ tìm thấy và đưa cô lên bờ trong tình trạng bất tỉnh. Anh hô hấp nhân tạo, Cẩn Du ho ra nước lơ mơ.
“ Cô cảm thấy thế nào rồi? Tôi xin lỗi!”, Thư Ái cảm thấy vô cùng có lỗi.
“ Hợp đồng…”, Cẩn Du chỉ nói được hai từ rồi ngất lịm đi.
Thư Ái đưa cô vào bệnh viện kiểm tra và cũng ngồi chờ ở bên ngoài.
Y tá đang kiểm tra tình hình thì điện thoại có cuộc gọi đến, màn hình hiển thị tên Hà tổng, y tá nhấc máy: “ Xin chào! Đây là điện thoại của cô Ngô”.
Nghe giọng lạ, Vĩ Thành liền hỏi: “ Ngô Cẩn Du đâu rồi? Xin hỏi cô là ai?”
Y tá nói sự thật: “ Tôi là y tá, cô Ngô hiện tại đang ở bệnh viện XY do đuối nước. Xin hỏi anh là ai để tôi…”.
Nữ y tá chưa kịp hỏi danh tính thì anh đã gác máy và lái xe đến sân bay. May mắn là chuyến cuối cùng trong ngày sắp bay nên anh đã kịp đến và lên thẳng máy bay.
Đến nơi thì đã hơn 10h tối, anh tức tốc chạy đến bệnh viện XY và hỏi về phòng của Cẩn Du.
Khi anh mở cửa ra thấy Cẩn Du đang ngồi cùng với Thư Ái. Lúc này cả hai vừa mới ký xong hợp đồng, anh không quan tâm mà đi nhanh đến ôm chầm lấy cô.
Không chỉ có cô mà cả Thư Ái cũng rất bất ngờ, không hiểu tại sao anh lại có mặt ở đây.
“ Tôi đã rất lo lắng cho em”, vòng tay anh siết chặt hơn, ôm trọn cô vào lòng.
Thấy bầu không khí đang dần trở nên ngượng ngùng, Cẩn Du vỗ nhẹ vai anh nói nhỏ: “ Hà tổng! Cô Trương đang ở đây, anh buông tôi ra đi”.
Đôi tay anh dần nới lỏng rồi từ từ rời khỏi người cô. Cẩn Du đưa bản hợp đồng cho anh: “ Đây là chữ ký của người mẫu Trương Thư Ái, kế hoạch vẫn sẽ diễn ra bình thường”.
Thư Ái thấy bản thân đang là kỳ đà cản mũi nên lấy cớ rời đi: “ Phải rồi… Tôi phải về khách sạn báo với công ty về chuyện này, tôi đi trước nhé”.
“ Để tôi tiễn cô”, Cẩn Du bước xuống giường thì Vĩ Thành ngăn lại: “ Để tôi”.
Sau đó Vĩ Thành tiễn Thư Ái ra ngoài cửa. Vì nghĩ rằng anh là bạn trai của Cẩn Du nên cô kể lại sự việc xảy ra. Cô cũng xin lỗi và thừa nhận suy nghĩ không đúng của mình khiến mọi chuyện mới thành ra như vậy.
Vĩ Thành biết Cẩn Du vì hợp đồng mà mạo hiểm thì vô cùng đau lòng, không ngờ cô lại dành tình cảm cho thương hiệu của mình nhiều đến thế.
Cả hai thuê phòng tại một khách sạn, do sáng mai mới có chuyến bay về nên hai người đành phải qua đêm ở đây.
Trước cửa phòng, anh giữ tay cô lại hỏi: “ Tại sao em lại làm vậy?”
Câu hỏi không rõ ràng nhưng cô vẫn hiểu mà đáp: “ Vì cô ấy là sự chọn lựa tốt nhất”.
“ Nếu em có mệnh hệ gì thì tôi phải làm sao? Tôi không muốn một lần nữa mất em”, anh sợ sệt thấy rõ.
Tim cô bỗng quặn thắt, chính bản thân cô cũng rất mệt mỏi khi phải che giấu tình cảm của mình. Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, giọng trầm xuống: “ Hình như tôi bị cảm rồi, anh giúp tôi chườm nóng có được không?”
Anh với ánh mắt lo lắng, mở cửa đưa cô vào phòng. Cẩn Du nằm lên giường yên tâm mà nhắm mắt, còn anh vào phòng tắm lấy nhúng khăn vào nước nóng mang ra lau mặt giúp cô.
“ Làm sao anh biết tôi ở bệnh viện mà đến?”, cô nhỏ giọng.
Vĩ Thành vừa lau vừa trả lời: “ Tôi đã gọi cho em nhưng người bắt máy là y tá nào đó”.
Cô hỏi tiếp: “ Anh đến đây, vợ anh có biết không?”