Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

"Không được! ! Cô tuyệt đối không thể đi ra ngoài! !" Tiên Nhi cùng Lạp Lạp vẫn sống chết chặn trước cửa phòng, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nức nức nở nở tiếp tục khóc nói: "Đường tiểu thư, cô phải suy nghĩ cho mạng nhỏ của chúng tôi nữa!" Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đứng ở cửa phòng, trầm mặc nhìn Tiên Nhi cùng Lạp Lạp đang quỳ gối, sợ đến mức run run rẩy rẩy, cô lập tức thở dài một cái, vẫn không buông tha đi tới trước mặt các cô, ngồi xổm xuống mở to đôi mắt, làm bộ cường điệu hóa, vô cùng đáng thương chắp hai tay lại, chân thành nói: "Hai vị tiểu thư! Tôi biết các cô một lòng vì tôi, hi vọng cơ thể tôi có thể khỏe mạnh, an toàn tốt nhất! Nhưng mà các cô có biết không? Nếu tôi mà không đi nhìn anh ấy một cái thôi, tôi sẽ chết !"

"Đừng nhắc tới từ chết hay không chết!" Tiên Nhi thân thể căng ra, lại cầm khăn tay lên lau nước mắt, bị dọa sợ muốn chết nói.

"Vậy không nói!" Đường Khả Hinh lại bộc lộ vẻ thống khổ, nhìn các cô nói: "Các cô mau giúp tôi! ! Để tôi ra ngoài một lát! Tối đa vài giờ, nhìn xong rồi lập tức sẽ quay lại, tôi liền có thể an tâm học bài rồi! Các cô mau giúp tôi đi! Có được không! ?"

"Không được!" Lạp Lạp lại nghẹn ngào lắc đầu.

Đường Khả Hinh cau mày, nhìn dáng vẻ này của bọn họ, trực tiếp bất mãn kêu lên: "Phim thần tượng không phải diễn như vậy đâu! Các cô hẳn là nên giúp tôi mới đúng!"

"Phim thần tượng đều là gạt người !" Tiên Nhi vẫn sáng suốt khóc nói.

Đường Khả Hinh thở mạnh một cái, ngồi xổm xuống, nói không nên lời.

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi tiếp tục khóc nói: "Đường tiểu thư, cô không ở trong Tưởng gia, cô có thể không biết, trong nhà lão gia và thiếu gia kỳ thực đều rất dễ nói chuyện, nhưng mà phu nhân nghiêm nghị, là nhân vật quan trọng. Hôm qua cô cũng không nghe được lời phu nhân mắng chúng tôi, sợ đến mức chúng tôi cùng với chị Thi Ngữ cả đêm hôm qua, mí mắt cũng không dám chớp một cái! Nếu như cô hôm nay ra ngoài, chúng tôi thực sự sống không nổi đâu..."

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngồi xổm tại chỗ, nghe bọn họ nói vậy, mặt đột nhiên bộc lộ một chút đau thương, nhớ tới trong khoảng thời gian này chịu khổ sở, lại thở hổn hển một hơi, hai tròng mắt bỗng phiếm hồng...

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi dùng khăn tay lau nước mắt, ngẩng đầu đánh trống ngực nhìn cô.

"Ôi... ..." Đường Khả Hinh thở dài một hơi, cười khổ, hai tròng mắt đẫm lệ, yếu ớt nói: "Tôi cũng biết gây khó xử cho các cô, tôi không ra ngoài nữa... Tôi kích động như vậy, bất quá cũng chỉ là muốn gặp anh ấy một lần thôi. Cùng một chỗ với anh ấy lâu như vậy, thật lòng vui vẻ yêu nhau, cũng không có bao nhiêu ngày, đoạn thời gian ở vườn nho kia, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi, khi đó tôi không phải Đường Khả Hinh, anh ấy cũng không phải Trang Hạo Nhiên... Chỉ một lòng càng lúc càng gần nhau hơn, lúc nào cũng đều nhớ, một mình tôi chạy bộ trên con đường nhỏ đầy bùn đất, anh ấy ngồi xe đạp, nở nụ cười hệt như ánh mặt trời, đi theo phía sau tôi, hỏi tôi rằng: Vị tiểu thư này, cô muốn đi nơi nào?"

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi nhất thời ngơ ngẩn, nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh hai mắt đẫm lệ, nhìn về phía hai người bọn họ, thật lòng nói: "Các cô có biết không? Từ sau khi tôi cùng anh ấy bên nhau, mỗi một ngày đều phải đem khoảng thời gian cùng anh ấy vui vẻ kia, gom góp lại suy ngẫm, mới ngủ được! Cảm kích người đàn ông này, vẫn luôn không bỏ rơi tôi, vẫn luôn bên tôi! Đau lòng người đàn ông này, vẫn luôn cô đơn và tịch mịch như vậy. Tôi làm người yêu của anh ấy, tôi cũng không dám muốn mọi thứ của anh ấy, bởi vì anh ấy là thuộc về rất nhiều rất nhiều người. Nhưng tôi... Tôi vẫn đang nghĩ tại một buổi tối như vậy, đã trải qua một đêm đầy mạo hiểm như hôm qua, ra gặp anh ấy một lần! Chính là muốn gặp một lần..."

Cô nói xong, liền hai tay che mặt, nức nức nở nở khóc lên, dốc lòng mà khóc!

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi lập tức trợn tròn mắt, nhìn Đường Khả Hinh khóc đến mức đau lòng như vậy...

"Tôi tối hôm qua còn nằm mơ, lại nhớ tới lúc mình rơi xuống biển, tôi và anh ấy cách một cánh cửa sổ xe, hai bên nhìn nhau, khi đó, tôi hận không thể cùng anh ấy chết cùng chết! ! Hu hu hức hức..." Đường Khả Hinh hai tay che mặt, lại nức nức nở nở khóc lên, nước mắt thậm chí từ giữa kẽ tay chảy ra, đây là một năng lực chuyên môn theo thói quen của cô!



Lạp Lạp cùng Tiên Nhi nước mắt vừa thu lại, vội vã có chút khẩn trương vươn tay, nhẹ lau nước mắt cho cô, nhìn cô khóc như một đứa bé, đành phải đồng tình thầm thì nói: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa ..."

"Lạp Lạp! Tiên Nhi! !" Đường Khả Hinh ngẩng đầu, rơi lệ nhìn về phía các cô vừa khóc vừa nói: "Các cô đều là chị em tốt của tôi! Tương lai chúng ta nhất định cùng một chỗ ! Các cô cũng không có cơ hội quay lại về Tưởng gia! Sauk hi tôi gả cho Trang Hạo Nhiên, các cô liền theo tôi đi đến Trang gia , chúng ta nhất định phải tương thân tương ái, vĩnh viễn cùng một chỗ! !"

Cô nói xong, liền bổ nhào tới, đem hai người bọn họ ôm cùng một chỗ, kích động vạn phần khóc lên! !

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi lúc này, bị ôm đến mức mơ hồ, hai mắt mở ra thật to, nghĩ nghĩ, liền đành phải gật gật đầu!

Thời gian trôi qua một phút...

Thi Ngữ bưng trà sâm thượng đẳng mà Diệp Mạn Nghi vừa cho người đưa tới, chuẩn bị đưa lên lầu cho Đường Khả Hinh uống , ai ngờ người vừa đi đến cầu thang, chỉ nghe phịch một tiếng đóng cửa, cô giật mình đứng trước cầu thang, ngẩng đầu nhìn thấy Tiên Nhi cùng Lạp Lạp thoáng cái đứng trước cửa phòng, nuốt nơi cổ họng, nhìn về phía chính mình, cô trực tiếp kỳ quái bưng trà sâm, đi qua nói: "Các cô... Thần thần bí bí ở đây làm cái gì?"

"Ách..." Tiên Nhi nhất thời có chút khẩn trương nhìn về phía Thi Ngữ, nói: "Đường tiểu thư nói, bởi vì cô ấy muốn chuyên tâm đọc sách, cảm thấy chúng tôi quá ồn ào, liền đem chúng ta... Đuổi ra ngoài! Nói không cần đi vào hầu hạ !"

Thi Ngữ dừng tại chỗ, nhìn bọn họ, nghĩ nghĩ, mới nói: "Thật vậy sao?"

"Ừ!" Tiên Nhi cùng Lạp Lạp trực tiếp nhanh chóng gật đầu.

Thi Ngữ bưng tách trà sâm, cúi đầu suy nghĩ một chút...

"Chị Thi Ngữ, chị nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi ở đây hầu hạ là được rồi!" Tiên Nhi cùng Lạp Lạp thần sắc có chút hoang mang cười nói: "Ngay tại cửa, không ngủ được!"

Thi Ngữ nghe lời này, liền bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn bọn họ cười nói: "Xác định là không được ngủ a! Lại không nghe lời, phu nhân trách tội, tôi sẽ không quản các cô."

"Biết rồi!" Hai người vội vã cười rộ lên nói.

Thi Ngữ cũng chỉ buồn cười, nghĩ để cho Đường Khả Hinh yên tĩnh một lát cũng tốt, có lẽ đọc sách xong, đã muốn nghỉ ngơi sớm một chút, cô khẽ thở dài, liền bưng trà sâm xoay người, chậm rãi đi xuống lầu dưới, Tiên Nhi cùng Lạp Lạp lập tức nhìn qua, thấy Thi Ngữ xuống lầu , các cô tức khắc kiễng chân cà nhắc đi tới phía sau giá sách nơi sảnh phòng khách, thấp giọng gọi: "Đường tiểu thư, có thể đi ra!"

Đường Khả Hinh núp bên trong giá đồ cổ của sảnh phòng khách, đội mũ trắng, mở to mắt thò đầu ra, liếc mắt nhìn các cô, thấp giọng nói: "Cô ấy đã xuống chưa ?"



"Rồi! !" Tiên Nhi cùng Lạp Lạp vội vội vàng vàng gật đầu.

"Được! ! Làm tốt lắm! !" Đường Khả Hinh không nói hai lời, liền tức khắc chui ra, kiễng chân đi cà nhắc tới cửa sổ bên phòng khách, vị trí này đối diện tường sau của biệt thự, vừa vặn phía dưới chính con đường nhỏ của tiểu khu, cô lập tức vô cùng hưng phấn xoay người, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh, cầm một dây thừng to màu trắng lên, lập tức vừa khẩn trương lại nhanh chóng cầm một đầu khác lên, trực tiếp cột vào hông Đường Khả Hinh, cắn răng ở bên hông cô, thắt một nút thắt, liều mạng kéo chặt! !

"Mau mau mau! !" Đường Khả Hinh không nói hai lời liền tự mình đưa đến một cái ghế, đặt bên cửa sổ, cũng sợ chết, nhỏ giọng mà khẩn trương căn dặn: "Đợi một lát lúc tôi dọc theo vòi nước bò xuống, các cô nhất định phải kéo chặt a!"

"Ừ!" Tiên Nhi cùng Lạp Lạp nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy gật đầu.

"Quả nhiên là chị em tốt của tôi! !" Đường Khả Hinh vừa nói xong, cũng đã đứng trên ghế, cơ thể đưa ra ngoài cửa sổ, liếc mắt nhìn vòi nước ở ngay bên cạnh, cô liền dứt khoát nín thở, lau mồ hôi trên trán, chân vừa bước tới bên cạnh cửa sổ, liền nhờ Lạp Lạp cùng Tiên Nhi kéo chặt dây thừng, đưa tay nắm chắc vòi nước kia, để cho thân thể từng chút từng chút đi xuống, vừa trượt vừa có chút khẩn trương gọi: "Các cô nắm chắc a, buông tay tôi sẽ không sống nổi!"

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi hai người liều mạng cắn răng, kéo chặt sợi dây thừng so với bánh quai chèo còn thô hơn, kéo đến mức lòng bàn tay phát đau, đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn trung thành và tận tâm nín thở, vừa từng chút thả dây thừng nói: "Yên tâm đi, chúng tôi chết cũng sẽ không buông tay!"

Đường Khả Hinh vừa cầm sợi dây thừng kia, vừa từng chút đạp vòi nước, để cho thân thể đi xuống, dây thừng kia quấn thật chặt quanh eo mình, chặt đến mức cô thở không nổi...

Trong phòng!

"Này... ... ..." Lạp Lạp cùng Tiên Nhi cảm giác dây thừng càng lúc càng nặng, bàn tay đau đến mức đỏ hồng lên, nhưng vẫn không dám lớn tiếng kêu gào, đành phải liều chết cắn răng, từng chútthả dây thừng, mồ hôi nóng điên cuồng tuôn ra, ướt đẫm áo sơ mi...

"Các cô đang làm gì?" Phía sau một giọng nói truyền đến! !

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi hoảng sợ đến mức lập tức nhẹ buông tay, dây thừng kia vù một tiếng như rắn rơi thẳng ra ngoài cửa sổ, Đường Khả Hinh cả người rơi xuống, bịch một tiếng, hệt như con chim lớn ngã nhào trên gốc cây anh đào, cô a lên một tiếng, nằm ngửa trên cỏ giơ cao người, ngẩng đầu lên, mặt nhăn nhó đưa tay giữ eo mình, kêu lên: "Đau chết tôi rồi ..."

Thi Ngữ đứng trước mặt Lạp Lạp cùng Tiên Nhi, nhìn về phía vẻ mặt kỳ quái của bọn họ, liền không tự chủ nghiêm túc nói: "Rốt cuộc sao vậy?"

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi trợn tròn mắt, nhìn vẻ mặt này của Thi Ngữ, nghĩ nghĩ, liền trực tiếp khẩn trương nói: "Tôi... Tôi... Chúng tôi muốn... Trung... Trung thu sắp tới, cảm thấy mặt trăng thật tròn... Liền... Liền... Đi ra bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn một chút! Chúng tôi nhớ cha mẹ ..."

Thi Ngữ nghe lời này, sắc mặt hơi thu lại, cùng các cô cất bước đi tới bên cạnh cửa sổ...

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi sợ đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng cũng sợ hãi muốn chết, đi theo phía sau cô, hướng bên cửa sổ, cùng nhau cam chịu số phận đáng thương nhìn xuống, sau khi thấy những gốc anh đào bên tường kia, dưới ánh trăng sáng ngời, cành lá rậm rạp khẽ đong đưa, rung rinh lay động, đầy tĩnh lặng mà hết sức lãng mạn...

Các cô đột nhiên biến sắc, ánh mắt sáng ngời, nghĩ Đường tiểu thư đâu?
Nhấn Mở Bình Luận