Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Đêm tối, gió thu lạnh rung, phía chân trời xuất hiện một màu tối quỷ dị, vẫn theo ánh trời chiều biến mất, như máu. . . . . .

Đỉnh núi, một ngôi biệt thự nằm giữa cây cối um tùm cùng cỏ hoang, theo gió lạnh lẽo,sàn sạt lay động, thỉnh thoảng có vài tiếng thú kêu, từ đỉnh núi truyền đến. . . . . . Rừng núi vẫn giống như thành thị lớn, phổi "Linh Thú", thường phát ra tiếng hít thở "Phanh, phanh, phanh", ẩn núp, thần bí, kéo dài. . . . . .

"Sàn sạt,…. Sàn sạt. . . . . ." Rừng cây bui cỏ lại nghênh đón gió lạnh như băng, truyền đến từng trận tiếng vang.

Đoàn xe chậm rãi dọc theo đỉnh núi từ từ chạy nhanh đi lên, hai bên là rừng cây không biết tên đang đung đưa thay anh mở đường, rào chắn biệt thụ có mấy con cú mèo, giống như bóng tối u linh, dừng tước mạng nhện dày đặt, lăng lệ nhìn về phía trước, cho đến thấy xe hơi màu đen đi đầu, lóe ra ánh sáng kim loại quỷ dị, vèo một tiếng, đập cánh bay đi, "Phách phách " về phía chân trời sắc hồng ấy, phe phẩy cánh! !

Đèn xe chưa mở, chiếc xe chậm rãi ở trong bóng tối đi về phía trước, cuối cùng chuẩn xác dừng ở trước biệt thự! !

Vô số người thần bí mặc áo màu đen, áo khoác đen, giống như người tàng hình, lại nhanh chóng đi về phía biệt thự ở phía trước, đứng ở trong bóng đêm, lạnh lẽo nghiêm mặt và chờ đợi, một luồng gió mạnh mẽ thổi tới, một người nữ, duy nhất mặc màu quần áo trắng, khuôn mặt của cô lạnh lẽo, buộc tóc đuôi ngựa cao, nhanh chóng đi về phía chiếc xe đi đầu, tôn kính mở cửa xe ra ————

Anh, giống như bóng đen, chậm chạp trầm tĩnh bước ra, khuôn mặt cũng giống như ẩn nhẫn, chỉ thấy sắc bén giống như hai mắt thú đang lóe lên, mím chặt đôi môi, lộ ra một chút tư vị khát máu, đi về phía trước, bước chân tiết tấu trầm ổn, có lực, nhanh chóng, không chút nào vì vạn vật thế gian mà thay đổi.

Hai người đàn ông nhanh chóng mở cửa biệt thự ra. Anh cất bước đi thẳng vào, xung quanh không có một chút ánh sáng, không có chút cảm thấy không thích ứng, giống như bóng tối mới là thế giới của bọn họ, giống như chỉ có bóng tối, mới có thể làm cho bọn họ thành thạo! !

Cả đám người trong bóng tối, bước đi theo anh, cùng nhau trầm mặc đi vào biệt thự!

Biệt thự đã lâu không sửa sang lại, đèn thủy tinh trong phòng khách, kết rất nhiều mạnh nhện, đang hứng lấy gió lạnh mơ hồ lay động, trên mặt đất một vũng máu đỏ trên thảm, ở trong màn đêm cũng có vẻ chút mùi máu tưới, kéo dài trên hàng lang, rèm cửa vừa dày vừa nặng, dish đầy bụi bặm ,anh, bóng dáng màu đen nhanh chóng đi phía trước, đôi mắt tinh nhuệ, đưa mắt nhìn phía trước tùy thời mang theo số liệu ánh sáng vô cùng cẩn thận, không có bất kỳ ai biết ý nghĩ của anh, không có bất kỳ ai biết tiếp theo anh sẽ làm như thế nào.

Anh không tin ai trên thế giới! ! Cầu thang, tối tăm mà hiện đầy bụi bậm, trên đường đi, sẽ nghe được tiếng vang lộp bộp, thời nay, không có ai sẽ dùng gỗ sọcđến tinh khiết mà xây cầu thang, trừ phi là chân chính người giàu có, phú quý, có thể tưởng tượng, năm đó Như Mạt là người được cưng chiều như thế nào, biệt thự này mỗi loại trang sức, đến tranh họa thế giới, cũng cẩn thận chọn lựa như vậy! Thì có thể tưởng tượng, người con gái dịu dàng, bóng dáng hoạt bát tự nhiên, ở trên bậc thang chạy đông chạy tây thì vui vẻ biết bao.

Anh dời bước đạp lên cầu thang, đi qua mỗi bức tranh họa, đều có thể nhìn thấy ánh sáng tần nhẫn như con thú đang ngũ đông, giống như đang tự hỏi, lại thích giống như không chút cử động. . . . . . Bóng dáng tiếp tục chậm rãi đi lên phía, lúc xoay người, sau lưng đã có rất nhiều người dạ hành đuổi theo, mấy con cú mèo, giống như nhìn trộm linh hồn, lập tức đứng ở cửa sổ đối diện cầu thang , chăm chú mà theo dõi anh!

Hành lang lầu 2 thật dài, vẫn im lặng như cũ, cánh cửa phục cổ, két một tiếng, chậm chạp mở ra. Anh, giống như linh hồn quỷ dị trong bóng tối, nhàn nhạt đứng ở trước cửa phòng, hơi ngẩng mặt, hai mắt lưu chuyển, tìm kiếm màn cửa sổ bằng lụa mỏng đang rủ xuống, đệm giường lộn xộn, còn có bàn trang điểm, đồ trang sức, đoán chừng bị dã thú ngậm đi rồi, chỉ còn lại hộp trang sức trống rỗng, cùng một cây son môi như máu ở trong bóng tối, đôi mắt anh nhíu lại, lóe lên ánh sáng lo lắng nhìn về phía bàn trang điểm, trong nháy mắt giống như thấy người con gái mặt váy ngắn đầy gợi cảm, trang điểm rực rõư, mười ngón tay sơn màu đen, vẻ mặt quỷ dị mập mờ nhìn vào trong kính, từng bước thực hiện nhiệm vụ của mình! !

Bước chân trong bóng tối, lặng lẽ đi phía trước.

Khuôn mặt anh lạnh lùng trong màn đêm, trầm mặc đi về phía trước, rốt cuộc chậm rãi đi đến trước bàn trang điểm, hình trong gương cũng xuất hiện giống như bóng dáng của u linh, anh trong gương, nhàn nhạt cúi xuống, nhìn về phía những món đồ lộn xộn trước bàn trang điểm, ánh mắt càng ngày càng lóe lên sự tàn nhẫn!

Trong bóng tối, một người đàn ông nhanh chóng đi tới trước mặt của hắn ta, nhanh chóng nói: "Chủ nhân, nơi này chính là đã từng phòng ở của cô chủ, chỉ là sau khi cô gả cho Tần Vĩ nghiệp, vẫn rất ít trở lại, chỉ là mỗi lần thời điểm làm nhiệm vụ, cũng sẽ bí mật trở lại chỗ này, sau đó tài xế của cô chủđưa cô về!"

Hắn ta yên lặng đứng ở trong bóng đêm, cúi đầu nhìn hộp trang sức trên bàn trang điểm, cùng một chai nước sơn móng tay màu đen. . . . . .

Một âm thanh đáng sợ quỷ dị, truyền đến! !



Có người ở hoảng sợ, khóc thút thít, cầu xin tha thứ! !

Sau đó, mấy người trong bóng tối, đem người mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, vẻ mặt trung thực ném tới bên cạnh bàn trang điểm, người nọ run lẩy bẩy ở trong bóng tối, quỳ rạp ngẩng đầu lên, run run sợ hoảng sợnhìn mấy người trong bóng tối, đôi mắt của ông kịch liệt rung rẩy, kêu to: "Không liên quan đến tôi! Không liên quan đến tôi! ! Là bọn họ ép tôi! Là bọn họ ép tôi!"

Hắn ta vẫn trầm mặc đứng ở trước bàn trang điểm, rốt cuộc hơi di chuyển tay, nhẹ chạm chai sơn móng tay màu đen kia, hơn 30 năm không gặp con gái, không biết con gái trông như thế nào rồi. . . . . .

Hai người đàn ông trong bóng tối, tóm tài xế kia lên, tiến tới gần trước mặt của ông ta! !

"Chuyện không liên quan đến tôi, đừng có giết tôi! ! Đừng có giết tôi! !"Ông ta đứng ở trong bóng tối, hoảng sợ run rẩy kêu, giãy giụa, hai người dạ hành trong bóng tối, kìm chặt tay trái tay phải của ông ta,lóe ra tia sáng khát máu tàn nhẫn.

Hắn ta im lặng không lên tiếng, giống như tử thần, đôi mắt lóe lên nhìn chai sơn móng, vẫn không nhìn ra một chút đầu mối. . . . . .

Trong nháy máy tài xế thừa dịp hai người dạ hành hơi buông lỏng, liền mãnh liệt giãy giụa, khóc chạy về phía trước. . . . . .

Giống như móng vuốt dã thú, vèo một tiếng, năm ngón tay như âm trảo, trong nháy mắt cắm thẳng vào vào vị trí trái tim của ông ta, rắc một tiếng vang dội, xương ngực gảy lìa, chỉ cần hơi dừng lực, trái tim cũng sẽ bị xé rách! !

Máu, tí tách chảy xuống ở trên sàn nhà bằng gỗ! !

Tài xế nhất thời trợn to đôi mắt, giống như thể xác đã bị cướp đi linh hồn, không hề có sự sống màcứng lại nhìn lên người trước mặt, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ áo sơ mi trắng, ông ta thậm chí cảm thấy có người nắm chặt trái tim của ông ta, không để cho nó đập, như lửa đốt rất đau đớn, lại tê dại khiến ông ta lạnh lẽo, mồ hôi toát ra, không có một chút thở dốc, sắc mặt tái nhợt, chỉ cần dùng lực, thì sẽ hoàn toàn mất đi máu sắc trên mặt.

Tất cả người dạ hành, giống như tế linh hồn đứng ở đó, hết sức trầm mặc nghiêm túc! !

"Phản bội, là hành động đáng xấu hổ nhất trên thế giới này,. . . . . Chỉ có chết! ! Mới có thể chuộc tội! !"

Lời nói, giọng nói lạnh lùng truyền đến!

Trong nháy mắt đôi mắt như con cú mèo, sắc bén đưa mắt nhìn trong nháy mắt, âm trảo liền cắm vào trong cơ thể, một linh hồn bị xé rách! !

"A ——————" Một âm thanh thê lương, kinh khủng truyền đến, ba con cú mèo nhanh chóng xông vào vây quanh cơ thể ông ta! !

Hắn ta lạnh lùng xoay người, giống như đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của con gái trong bóng tối, ở trong tã lót thuần khiết mà cười , ánh trăng lạnh lẽo, mới vừa vẽ loạn trên mặt hắn ta, giống như ánh sáng màu trắng, ánh mắt của hắn ta nhíu lại, rốt cuộc có một tia âm trầm tức giận, lay động lên, tàn nhẫn hỏi: "Bây giờ Như Mạt ở đâu?"

Người trong bóng tối, đến gần bên cạnh hắn ta, nhanh chóng nói: "Bị Lãnh Mặc Hàn, chính là người đứng đầu người áo đen bắt đi, nghe nói dùng mọi cách lăng nhục cô chủ, đêm đó ở trong ám thất ven hồ, bọn họ dy chuyển quá nhanh! !"

Hắn ta đứng ở trong bóng đêm, trầm mặc nghe!

"Chúng tôi gần đây biết được, Như Mạt tiểu thư giống như đã được bí mật đưa đến mật thất của Tưởng gia. . . . ." Anh ta dừng lại ở trong màn đêm, hơi dừng một lát, không dám lên tiếng, nhưng lại không dám trì hoãn, chỉ tiếp tục nói: "Nghe nói. . . . . . Tiểu thư chính là bị đưa đến huyệt động mà năm đó đem Tưởng Tuyết Nhi bị dọa sợ! Muốn dùng cái này đến bức tiểu thư, giao ra danh sách quan viên có tội chứng tham ô! Chính tôi nghĩ, tiểu thư không nghe lệnh, cho nên bên kia tạm thời còn không có động tĩnh! Bây giờ tất cả ánh mắt, toàn bộ đặt ở trong trận đấu rượu đỏ lần này! !"



Trong nháy mắt, đôi măt của hắn ta lóe lên! !

"Tranh tài rượu đỏ. . . . . ." giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Đúng vậy!Gần đây khách sạn Á Châu cử hành cuộc so tài phục vụ rượu thế giới, hình như trận thi đấu vừa bắt đầu, tất cả mọi người ẩn núp rồi, bên kia cũng không hề có động tác, Đường Chí Long tạm thời được cứu ở bên ngoài bệnh viện, cũng không có động tác, toàn bộ kềm chế bất động! Ủy viên Trương bên kia, cũng chỉ là phái người bảo vệ chặt chẽ tuyển thủ so tài! !" Người trong bóng đêm, tiếp tục tôn kính báo cáo!

Hắn ta tỉnh táo nghe, sau đó dừng ở trong bóng tối, chậm hỏi: "Ủy viên Trương phải bảo vệ tuyển thủ, là ai. . . . . ."

Người trong bóng tối, dừng một lát, mới nhanh chóng trả lời: "Đường Khả Hinh! Con gái ruột của Đường Chí Long!"

Yên tĩnh, rất yên tĩnh. . . . . . Giống như chỉ có tiếng tim, thình thịch thình thịch. . . . . .

Tất cả mọi người im lặng không lên tiếng, đều an tĩnh chờ đợi chỉ thị! !

Đường Chí Long, nhớ mang máng, ông ta từng ở trong thôn trang này có phong thái nghiêm nghị, là một người không bị vùng đất đó chôn sâu, nhớ lại năm đó những người đó đi vào thôn trang, cuối cùng tạo thành chém giết, mỗi người đều phải chết, huống chi người đó cường ngạnh hơn bình tĩnh ở trên đất, lái giống như một đóa hoa người máu, càng muốn chết. . . . . . Số mạng là bình đẳng, tôi có con gái, ông ấy cũng có con gái. . . . . .

Nhà trọ màu trắng!

"Aiya!" Đường Khả Hinh đang mê mẫn đọc sách, tay lơ đãng lại đặt lên cây kim, lập tức cảm giác được máu đỏ tươi, thẳng tuôn trào ra, cô nhíu mày mà giơ ngón tay, mượn đèn bàn, nhìn giọt máu tươi kia có chút quỷ dị, liền vội vàng nghĩ xoay người, muốn lấy khăn giấy tới lau. . . . . . Nhưng tìm tới tìm lui, cũng không tìm được khăn giấy, cô đang kỳ quái lầm bầm. . . . . .

Một luồng gió lạnh thẳng xông vào !

Một đôi mắt quỷ dị tròn xoe, đang nhìn chằm chằmmáu tươi đang tràn ra trên ngón tay cô gái. . . . . .

"Nó đâu rồi?" Đường Khả Hinh vừa cầm tay, vừa kéo ra ngăn kéo tìm khăn giấy! !

Đôi mắt sắc bén, càng ngày càng nhìn chòng chọc vết máu trên ngón tay, càng ngày càng nhìn chằm chằm, càng ngày càng nhìn chằm chằm. . . . . .

Âm thanh gió đêm như quỷ.

"Đến cùng. . . . . ." Đường Khả Hinh đứng dậy trong nháy mắt, lại không khỏi cảm giác có bóng đen đến trước bàn đèn, quỷ dị có chút đáng sợ, tim cô đập mạnh và loạn nhịp, đột nhiên sau lưng có cảm giác lạnh lẽo, cô nặng nề nháy đôi mắt, bắt buộc mình tỉnh táo lại, nhưng trong nháy mắt xoay người, nhìn phía ngoài cửa sổ ————

Bóng đen lao thẳng tới mà đến, trong nháy mắ bao trùm cô gái ở trong phòng !

"A ——————" một tiếng thét chói tai đày hoảng sợ, liền vang dội trong bầu trời đêm tối tăm này! !
Nhấn Mở Bình Luận