Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Một trận máy bay trực thăng chậm rãi chuyển động cánh quạt bay tới đỉnh núi, mang đến âm thanh to lớn và gió thổi mãnh liệt!

Phương Di đứng ở đỉnh núi, tóc dài đến eo lập tức bị phất lên, vẫn lạnh lùng, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú máy bay trực thăng trên không trung!

Máy bay trực thăng không ngừng xoay tròn cánh quạt, ngừng trên không trung một thời gian ngắn, mới từ từ chậm rãi hạ xuống, thẳng với vách đá chót vót giữa hang sâu tối đen, mấy vệ sĩ mặc quần áo màu đen cùng Giang Thành, Tiêu Yến ở bên trong dẫn mọi người cùng nhau ngưng mặt đi ra, trong âm thanh khổng lồ gió lốc xoay tròn, nhìn máy bay trực thăng ngừng giữa không trung, cửa khoang máy bay lập tức mở ra! !

Trương Thục Dao ngồi ở bên cạnh cửa máy bay, mặt nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn chăm chú vách đá hoa thạch lựu phía trước, lộ ra khí thế tự tin ! !

Máy bay trực thăng dần dần hạ cánh tới gần hang sâu, Tiêu Yến và Giang Thành lập tức sai người đẩy cầu thang di động ra, đặt giữa không trung, Trương Thục Dao được hai trợ lý nâng đở, trực tiếp đi xuống cầu thang di động, lại mang giày cao gót hơn mười cm, bước chân vang lên tiếng canh cách, đi vào bên trong hang sâu đen tối, bên trong đột nhiên bay ra hơn mười con dơi, muốn đâm sầm vế phía Trương Thục Dao! !

Ánh mắt Trương Thục Dao lóe lên, nhìn chòng chọc mấy con dơi! !

Mấy con dơi đen mở đôi mắt to tròn, chỉ lát nữa sắp giương cánh bay về phía Trương Thục Dao, nhưng chợt tiếp xúc được hai tròng mắt sắc bén của cô, lập tức chuyển hướng, bay thẳng phía trước.

Phương Di đứng ở đỉnh vách đá, nhìn máy bay trực thăng đã dần dần bay đi, cô liền trực tiếp căn dặn: "Tôi cùng với Yến Yến có chuyện đi xuống một chuyến, tất cả mọi người đều xem kỹ trong phạm vi mười dặm cho tôi, cho dù một con chim xanh bay vào cũng diệt tất cả cho tôi!"

"Vâng!" Ba cô gái mặc đồng phục màu đen, lập tức gật đầu.

Phương Di và Yến Yến lập tức đứng ở bên vách núi, đầu tiên liếc mắt nhìn xuống một cái, sau khi xác định phương hướng, liền xách va li, tung người nhảy xuống, móc théo treo nơi cánh tay lập tức mang theo dây thép mỏng, như mũi tên đâm thẳng vào trong nham thạch cứng rắn, hai người giống như chim yến, thân thể tung bay, nhịp nhàng cùng nhau rơi xuống, đối mặt với vách đá vực sâu thẳm, bọt sóng dữ dội ở đáy vực giống như dã thú, vẻ mặt của các cô không chút thay đổi, trải qua từng trận đá bén nhọn hiểm yếu, thỉnh thoảng rắn độc có độc tính cực mạnh, còn có dơi nấp ở trong dốc đá, thân thể uyển chuyển liên tục rơi xuống đất. . .. . . . .

Trong hang sâu tấm thép mở rộng ra!

Hai người cùng chuẩn xác đứng ở bên trong tấm thép, cùng nhau thu dây thép, vẻ mặt lộ ra cứng rắn, nhanh chóng đi vào bên trong! !

***

Hang sâu tối đen, giống như lâu đài ma ở thế giới phương tây, bất cứ lúc nào phát ra tiếng khóc quỷ dị, thậm chí nơi xa xăm truyền đến một chút âm thanh oan uổng và thê lương, cho tới bây giờ cũng không có người nghe qua tiếng khóc của quỷ là như thế nào, tất cả đều là tới từ sinh linh, sinh linh mờ mịt, sinh linh âm hiểm, sinh linh âm trầm, sinh linh mưu toan. . . . . .

Không có một chút ánh sáng nào!

Giống như thế giới này cho tới bây giờ cũng không có ánh sáng, trong hang sâu truyền đến một chút âm thanh nước, thế nhưng cái địa phương rất khô hạn này, không có nước, chỉ có hai cái hang sâu nhỏ, trong đó có một hang đặc biệt lớn, rơi xuống một song sắt màu đen, bên trong đang nhốt một thân thể tiều tụy ẩm ướt, cô giống như mất đi linh hồn người, co rúc nơi mặt đất bén nhọn, xem ra thật đáng thương, thỉnh thoảng bạn có thể nghe được tiếng cô nức nở, nước mắt của cô chảy xuống không có âm thanh. . . . . .

Thục Dao bình tĩnh đứng ở bên ngoài song sắt, cũng không cần ánh sáng, càng không cần nhìn thấy rõ ràng người bên trong biến thành cái dạng gì, chỉ là ra lệnh người mở cửa sắt ra, cô bình tĩnh đi vào, tiện tay nhận lấy một ly trà nóng, bay ra vị chanh mật ong làm người ta hết sức tỉnh táo và nước miếng ướt át, cô vừa nhàn nhạt cúi đầu, hớp nhẹ trà chanh mật ong, không cần một chút ánh sáng cũng biết nước trà này hết sức trong veo, tươn mát. . . . . .

Quả nhiên! ! Cô co rúc vào mặt đất, nhiều ngày nay chỉ uống nước biển nửa mặn nửa nhạt, thỉnh thoảng có thể nếm một chút nước suối trong veo, đều cảm thấy đói khát khó chịu, lúc này nghe được mùi trà chanh mật ong thơm ngọt, cô ở trong bóng tối, lập tức mở hai mắt run rẩy, theo bản năng muốn hít mùi vị mê người này, cũng đã cảm thấy có người đứng ở trước mặt của mình, khuôn mặt cô lại theo bản năng cứng ngắc run rẩy, mặt dính vào mặt đất, cũng không nhúc nhích. . . . . .

Một tràng tiếng bước chân nhịp nhàng truyền đến.

Phương Di và Yến Yến đồng thời đi tới, cũng giống như không cần ánh sáng, hết sức quen thuộc địa hình vậy đi tới bên cạnh Trương Thục Dao, Yến Yến ngồi xổm người xuống, lập tức mở va li ra, giống như trong bóng tối cũng có thể lục lọi được đồ vật bên trong. . . . . .

Như Mạt nghe được âm thanh như thế, lại vô thức xoay tròn hai mắt, yên lặng thở hổn hển lắng nghe, một người mất đi ánh sáng, tất nhiên một chỗ khác trong thân thể sẽ phát ra một loại tín hiệu cứu vớt mảnh thiếu sót.

Thục Dao hết sức hiểu thấu, khẽ mỉm cười, giống như lập tức nhìn chòng chọc Như Mạt, dùng giọng nói trầm ổn có lực, lại lạnh nhạt sâu kín, từng chữ từng chữ muốn để cho cô nghe rõ ràng, nói: "Quả thật nhà giam là dùng để cứu người, chỉ cần đi vào đều được cứu rỗi! Mặc kệ sống hay chết! Không giống dãy đất đen tồn tại trên thế giới này, không có ai trông nom, mặc cho người tùy ý chém giết! Nghe nói mỗi ngày Thượng Đế đều có một chuyến xe chính nghĩa, chỡ người mang vọng tưởng vì đi đường tắt mà tùy ý giết chóc, sớm đưa đến bên ngoài tam giới (*), nơi đó không có thiên đường, không có địa ngục, không có hạnh phúc. . . . . . Không có trừng phạt! Chỉ để cho thân thể lâng lâng. . . . . . Lâng lâng. . . . . . Vĩnh viễn. . . . . . Vĩnh viễn. . . . . . Cũng không có bến bờ. . . . . ."

Chú thích Tam giới (*): dục giới, sắc giới và vô sắc giới.

Như Mạt cuốn rúc vào trên đất, ánh mắt hơi rung động, thở nhẹ như đã chết . . . . . .

Trương Thục Dao nhắc mí mắt, giống như có thể ở trong bóng tối, nhìn thấy người phụ nữ sống không bằng chết, sâu kín nói: "Những người này làm sao có thể vọng tưởng không có trừng phạt? Tự cho rằng trời không biết, đất không biết, không ngờ rằng ông trời đã sớm sắp đặt kết quả! Cho tới bây giờ Thượng Đế đều lạnh lùng vô tình nhất! Người cha lòng dạ tàn nhẫn, một người đã từng chạy ra khỏi tam giới, nằm ở trong lòng đất tối đen, chịu hết đau khổ lớn nhất trong cuộc đời, nhẫn nhịn chuyện khủng khiếp nhất, ông ta thật rõ ràng, đây là một chuyện tàn nhẫn đáng sợ như thế nào, hôm nay, ông ta lại tự tay đưa con gái mà ông ta gọi là yêu mến vào phần mộ như vậy! !"

Tròng mắt Như Mạt run lên, đôi môi run run, cảm nhận được hai hàng lệ nóng, lướt qua khuôn mặt khô khốc của cô. . . . . .

"Như Mạt!" Trương Thục Dao nhìn bóng dáng trong bóng tối, vẻ mặt lộ ra bình tĩnh như quan tòa, sâu kín nói: "Cô không nên nghĩ, có một ngày, cô còn có cơ hội giống như cha của cô, chạy ra khỏi nơi này! Ông ta bởi vì đã từng vô tội, cô là trừng phạt đúng tội! Hách Như Hải chưa cho con gái trốn cơ hội lật người lẩn trốn! Vừa bắt đầu, ông ta đã rất tà ác, tàn nhẫn phá hỏng cuộc đời cô ! Trên người của cô gánh vác bí mật khổng lồ như vậy, giống như Đường Khả Hinh lúc đó, lúc này ánh mắt của mọi người đều đặt ở trên người của cô ! Hung ác không được xé rách cô! Bao gồm những kẻ ẩn nấp ở trong bóng tối! Cô biết đã nhiều lắm rồi !"



Như Mạt thở dốc, đôi tay run rẩy nắm mặt đá vụn, lúc này hai tròng mắt cũng xuyên qua một chút cứng rắn và âm trầm lạnh lùng.

Thục Dao nhắc mí mắt liếc nhìn cô một cái, lại cầm ly trà mật ong, lạnh lùng uống một hớp, giống như có chút hiểu cô, nói: "Quả thật cô đã không có bất kỳ lý do có thể sống ! Làm nhiều chuyện sai lầm như vậy! Nhưng. . . . . . Mỗi loại chuyện đều có hai mặt trái phải của nó! Nếu như cho đến bây giờ cô còn sống đã chứng minh cô còn có việc giá trị đối với chúng tôi! Địa phương này ở ngoài tam giới, tôi cho cô một cơ hội!"

"Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng cô sao. . . . . ." Rốt cuộc, lời nói từ trong bóng tối, sâu lạnh truyền ra!

Trương Thục Dao lạnh lùng trực tiếp ngẩng đầu lên, hai mắt sắc bén nhìn chòng chọc một góc trong bóng tối, nói: "Như Mạt, cô phải hiểu rõ, không phải chúng ta đang đàm phán! Bây giờ là tôi cho cô một cơ hội! Cho cô một cơ hội cầu xin tôi! Cơ hội này, tôi chỉ cho cô một lần! Qua hôm nay, cô vĩnh viễn nằm trong hang động đen tối, sống không được, chết không xong! ! Có thể làm bạn với cô chỉ có những con dơi, hôm nay tôi cũng muốn ngăn không cho bọn chúng đi vào nữa! ! Không cho cô một chút tiếng động sinh vật, chỉ lại tiếng sóng biển mênh mông, mãi mãi cho đến sau này! Tôi cũng sẽ không cung cấp cho cô rắn độc! ! Tôi càng sẽ không cung cấp dã thú cho cô! ! Để cho cô sợ hãi, để cho cô sợ, nhắc nhở cô vẫn còn là một con người cũng đã tiện nghi cho cô rồi! !"

Như Mạt nặng nề thở gấp mấy hơi. . . . . .

Lúc này Phương Di lạnh lùng đi tới, cho đến khi đi tới trước bóng đen co rúc, nhận lấy ống tiêm Yến Yến đưa tới, vẻ mặt lộ ra cứng rắn, lạnh lùng nói: "Thuốc nước này! Là chất thuốc mềm bắp thịt và tĩnh mạch trong thân thể cô! ! Nói cách khác, chỉ cần sau khi tiêm vào vào, toàn bộ chất béo trong thân thể cô sẽ từ từ biến mất, cuối cùng chỉ còn lại da bọc xương! Ngay cả đầu lưỡi, cô cũng không nhúc nhích được! Có lẽ một ngày, cô có cơ hội nhắm mắt lại ba giờ, thời gian còn lại, cho dù cô ngủ, cô cũng phải mở mắt!"

Như Mạt nghe nói như vậy, càng thở hổn hển, hai mắt bắt đầu kịch liệt run rẩy, muốn di chuyển thân thể, rúc vào bên tường, ngón tay lại bám bùn đất. . . . . .

Phương Di vẫn giơ ống tiêm, phun nước ra, lại lạnh lùng vô tình trực tiếp nói: "Sau khi tiêm vào hết thuốc nước này, chúng tôi sẽ đóng cửa sắt hang núi này, đóng kín cửa động này, sau đó gom nham thạch lắp nó lại hoàn mỹ không sứt mẻ, như hang núi chưa từng mở qua ! Từ nay về sau, mọi người, bao gồm cha của cô đi qua nơi này, cũng không biết bên trong còn giấu con gái yêu quý của ông ta! ! Thậm chí tôi để một khe đá, trồng lên cây thuốc quý giá, hấp dẫn một số độc trùng, bọn chúng cũng sẽ từ từ nghe ngửi được mùi bắp thịt của cô thối rữa, chui qua khe hở đi vào tìm cô !"

Cả người Như Mạt cực nhanh lạnh run, bức tường thành kiên trì cuối cùng của cô đã hoàn toàn sụp đổ, nước mắt hoảng sợ chảy xuống!

"Cô sẽ không chết! Mỗi ngày lúc cô hôn mê, chúng tôi luôn tiêm thuốc vào cho cô kéo dài mạng sống ! Đến lúc đó răng của cô cũng sẽ dần dần rửa nát! !" Phương Di nói xong, ở trong bóng tối, giơ ống tiêm, đưa Yến Yến nhận lấy, ở trong bóng tối bước lên trước, chuẩn bị ngồi xổm xuống tiêm vào cho Như Mạt! !

"Đừng tới đây! Đừng tới đây. . . . . ." Như Mạt sợ hãi cuộn tròn thân thể, rúc ở góc tường, âm thanh rung động, kêu lên!

Trương Thục Dao tiếp tục dùng giọng nói ổn trầm, lại nắm chính xác trái tim cô, nói: "Như Mạt! Trước kia cô làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, chẳng lẽ cũng chưa có nghĩ tới có ngày hôm nay? Chẳng lẽ còn nghĩ tới, có thể chạy ra khỏi trừng phạt? Cô có quá ngây thơ hay không?"

Như Mạt cảm thấy tức giận ngẩng đầu lên, trong bóng tối nhìn Thục Dao, âm thanh kịch liệt rung động, xé rách, khàn khàn nói: "Tôi nghĩ có ngày hôm nay thì thế nào? Tại sao tôi phải nghĩ có hôm nay? Các người, từng người trên thế giới này đều có người thương yêu, có thể hiểu lòng của chúng tôi sao? Những đứa trẻ chúng tôi không có cha mẹ, bị mọi người ném bỏ ở cô nhi viện, mấy chục đứa trẻ chúng tôi, chỉ có một người gọi là "Dì" , động một chút là đánh, động một chút là mắng, vì tranh giành có ba mẹ mới tới nhận mình, ở trong góc tối còn phải cầm kéo cắt nát quần áo đối phương, cào nát mặt của họ ! ! Tôi chính là đứa bé như vậy! ! Mỗi lần có ba mới mẹ mới, cuối cùng tôi là đứa bé đầu tiên bị cào nát mặt, còn muốn cắt nát quần áo của tôi, bỏ rất nhiều sâu vào trong túi quần áo của tôi! ! Thậm chí lúc ấy, còn có một chị, vì sợ ba mẹ mới nhận tôi, không nhận cô ta, cô ta độc ác muốn cắt bỏ ngón tay của tôi! ! ! Tôi mãi mãi đều nhớ buổi sáng hôm đó, một mình tôi hoảng sợ núp ở trên cái giường nhỏ kia, ôm tay của mình, khóc cầu xin tha, mãi mãi mãi mãi cũng sẽ không nhận ba mẹ mới nữa! Mãi mãi mãi mãi cũng sẽ không! ! Khi đó tôi mới sáu tuổi, tôi đã hiểu được, vì mạng sống sẽ phải buông tha hạnh phúc của mình! ! Tôi núp ở từng góc tối lạnh lẽo nhìn bạn bè nhỏ được từng đôi từng đôi cha mẹ nhận đi! Trong lòng của tôi càng ngày càng lạnh, càng ngày càng cô đơn! ! Nhìn những đứa trẻ tiếp tục bị cha mẹ ném vào cô nhi viện, nhìn bọn chúng ở trong tã lót khóc la thê lương, tôi càng ngày càng không đồng tình! Tôi hiểu, đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ giống như đã bị Thượng Đế từ bỏ! ! Tất cả tín ngưỡng, tất cả mọi thứ để cho người hướng thiện, đều là giả dối! ! Thế giới này là gạt người! Thế giới này nhất định phải đạp lên lưng người mới có thể tiếp tục lên trên! ! Phải độc ác vô tình cầm kéo cắt tay đồng bạn, cô mới có thể sống sót ! Hơn nữa sống rất tốt ! !"

Thục Dao và Phương Di im lặng lắng nghe!

Trong bóng tối, truyền đến tiếng khóc run rẩy của cô, có thể thấy được khuôn mặt cô đã rơi lệ, hai mắt lộ ra thù hận, đôi tay nắm chặt mặt đất, cắn răng nghiến lợi nói: "Đêm hôm đó, tôi chạy ra khỏi cô nhi viện, lão Viện trưởng xé ra quần áo của tôi, ánh mắt dữ tợn đáng sợ, rõ ràng là không sợ chúa Jesus sau lưng ông ta! ! Ông ta không sợ! ! Tại sao tôi phải sợ? Trong tay tôi cầm một cây đinh dài, quát to một tiếng, đâm thẳng tới trên mặt của ông ta! ! Tôi trợn to hai mắt, nhìn thấy máu tươi của ông ta chảy xuống, ông ta bụm mặt ở khổ sở gào thét, tôi lại có một loại cảm giác khó hiểu! ! Cuối cùng tôi cũng sẽ phản kháng! Cuối cùng tôi cũng có thể dạ độc ác giống như người bạn nhỏ khác! ! Tôi cũng có dũng khí cầm kéo cắt bàn tay nhỏ bé của các cô! ! Tôi chạy ra khỏi cô nhi viện, trong tay của tôi nắm một cây kéo sắc bén, chạy vào trong căn phòng u ám, cắt ngón tay của cô gái ngày mai sẽ được cha mẹ nhận đi! ! Tôi không được, tôi cũng không để cho cô ta lấy được! Cô ta mãi mãi cũng không có cơ hội được cha mẹ đón đi! Tôi nhìn cô ta khóc, nhìn cô ta lăn lộn trên mặt đất, tôi thật vui vẻ! ! Nước mắt của tôi vẫn chảy, nhưng cảm thấy vui vẻ, cảm thấy vui vẻ! ! Thế giới này không có Thượng Đế! ! Chỉ có bản mình! !"

Trương Thục Dao nghe xong lời này, sắc mặt lập tức cứng ngắc nói: "Nếu cô đã chạy ra ngoài, vào nhà họ Tần giàu có sang trọng, tại sao còn không biết quý trọng cho cô gia đình một lần nữa?"

"Cho tôi gia đình một lần nữa?" Như Mạt châm biếm, ở trong bóng tối ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: "Bọn họ là cho tôi gia đình một lần nữa sao? Là bọn họ sao? Bọn họ là gia đình hủy diệt vườn nho, hủy diệt cha mẹ tôi! ! Nếu như không phải bởi vì bọn họ, tôi còn có thể sống tốt giống như người bạn nhỏ khác! ! Tôi từng có một đoạn thời gian, tin thế giới này tốt đẹp, thế giới này hồn nhiên, cho đến khi tôi nghe được ông cụ nhà họ Tần lén lút sao chép một phần tài liệu quan chức sát hại hơn ba trăm thôn dân vườn nho, giấu ở trong bình hoa, thậm chí nghe được trước khi mẹ tôi chết, còn bị một quan chức cưỡng hiếp, trái tim của tôi lập tức kịch liệt lạnh lẽo! !"

Ánh mắt của Trương Thục Dao và Phương Di lập tức rung động! !

Khuôn mặt Như Mạt lạnh băng, tiếp tục căm hận nói: "Lúc tôi biết rõ sự thật, toàn bộ thế giới của tôi vỡ tan! ! Tôi lê thân thể lạnh lẽo, từng bước từng bước di động trở về phòng của mình, đêm hôm đó, tôi không ngừng gặp ác mộng, lúc cả người mồ hôi đầm đìa, mở mắt cũng đã phát hiện Tần Vĩ Nghiệp rất thèm khát nằm ở trên người của tôi, đang cúi đầu muốn hôn bộ ngực đang dậy thì sớm của tôi, tôi kinh hãi đẩy anh ta ra, không thể tin được người anh trai đối với tôi vẫn ôn tồn lễ độ, lại đối xử với tôi như thế! ! Thì ra cha của tôi nói không sai! ! Thế giới này, khắp nơi đều là người lạnh lẽo đáng sợ, mang theo mục đích! Ngoài Thiên Lỗi! !"

Cho đến hiện tại, cô nói tới anh, ánh mắt vẫn dịu dàng. . . . . .

Trương Thục Dao lùng lạnh nhìn Như Mạt, nhanh chóng nói: "Cô thật sự là một kẻ rất đáng sợ, nếu cô yêu Thiên Lỗi như vậy! ! Tại sao còn phải đối xử với anh ấy như thế? Cô lấy rắn hãm hại nhiều người như vậy! !"

"Đó không phải là tôi hãm hại! Là tôi thật lòng muốn tốt cho anh ấy! ! Em gái của anh ấy biết sự thật của tôi! Tôi nhất định phải làm cho cô ấy điên khùng, cô ấy mới có thể sống sót, nếu không, cha của tôi sẽ giết cô ấy! ! Tôi nhất định phải giết Hạo Nhiên và Trang Ngải Lâm, Hoàn Cầu mới là anh ấy! ! Tôi nhất định muốn chỉnh chết đứa nhỏ trong bụng Ân Nguyệt Dung, Hoàn Cầu mới có thể không có ai tiếp tục tranh giành với anh ấy!" Như Mạt sâu kín nói.

Trương Thục Dao nghe nói như vậy, thở dốc một cái, mới nhìn hướng cô nói: "Cô thật sự là điên rồi. . . . . ."

"Tôi điên rồi! !" Như Mạt cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi làm như vậy, tất cả không phải là vì yêu anh ấy sao? Hủy diệt Tần Vĩ Nghiệp, hủy diệt Đường Khả Hinh! Chính là vì yêu anh ấy! ! Tại sao anh ấy không hiểu tôi? Tôi cũng có lúc mềm lòng, tôi cũng có lúc hiền lành, tôi cũng có lúc biết ơn nhà họ Tần! Nhưng ông cụ Tưởng không tin tôi, ông ta vẫn luôn không tin tôi hiền lành! Ánh mắt luôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi! Tôi tức giận! Tôi khổ sở! Thậm chí tôi còn vì Thiên Lỗi, từ chối yêu cầu của cha tôi, hãm hại người nhà họ Tưởng! Tôi cũng không có làm như vậy! Nhưng ông ấy vẫn dùng ánh mắt ấy nhìn tôi chằm chằm! Tôi hận, tôi hận! ! Nếu như vậy, tôi sẽ hợp tác cha thật tốt ! ! Để cho bọn họ sống không bằng chết! !"

Trương Thục Dao lại cảm thấy tức giận nói: "Tất cả lời cô nói đều là viện cớ! ! Nếu cô yêu Tổng Giám đốc Tưởng, tại sao muốn dùng thân phận của Thị Trưởng phu nhân, tham nhũng, hối lộ! ! Thậm chí không ngừng chế tạo chuyện của Hoàn Cầu để cho anh ấy rơi vào cảnh nguy hiểm? ! !"

"Bởi vì anh ấy không yêu tôi nữa ! ! !" Như Mạt cũng xé rách, khổ sở, bật khóc: "Anh ấy yêu cô đê tiện Đường Khả Hinh! ! Tại sao anh ấy lại phải đối xử với tôi như vậy? Tôi vì anh ấy làm nhiều chuyện như vậy, nhưng anh ấy lại không liếc lấy tôi một cái! !"

Trương Thục Dao lại tức giận nhìn cô, quát lớn: "Chính là bởi vì cô làm nhiều chuyện không có tính người như vậy, mọi người mới có thể lựa chọn vứt bỏ cô! Căm hận cô ! Bao gồm Tổng Giám đốc Tưởng! ! Bây giờ chỗ cô bị chôn giấu đang ở phía dưới tòa biệt thự nhà họ Tưởng! Nhưng anh ấy lại không tới thăm cô một lần! ! Nếu như anh ấy đối với cô có một chút tình cảm, nhìn thấy cô khổ sở như vậy, cũng sẽ không bỏ mặc không để ý! !"



"Cô nói dối! !" Như Mạt tức giận đến cả người run rẩy gào to! !

"Tôi không có nói dối! ! Hôm nay chúng tôi còn có thể tố cáo cho anh ấy chuyện cô hãm hại em gái của anh ấy! ! Nói cho anh ấy biết cô sớm đã biết rõ Tổng Giám đốc Trang và anh ấy có quan hệ máu mủ, thậm chí nói cho anh ấy biết, cô làm cho Tổng Giám đốc Trang treo trên vách núi ba tiếng đồng hồ! ! Nói cho anh ấy biết cô xếp đặt chuyện hãm hại anh em anh ấy trở mặt thành thù! ! Anh ấy sẽ hận cô! ! Hận cô đến tận xương! Trên thế giới này, tất cả mọi người vứt bỏ cô! !" Trương Thục Dao lại tức giận nói! !

Như Mạt nghe nói như vậy, cả người không khỏi run rẩy, hai mắt nhanh chóng xốc xếch nhấp nháy, một loại lạnh lẽo cực hạn khiêu chiến sinh mạng, để cho cô thở hổn hển, hoảng sợ. . . . . .

Phương Di lạnh lẽo nhìn dáng vẻ cô gái kia, liền hơi quay mặt sang, căn dặn người bên ngoài nói: "Chuẩn bị đóng hang núi! ! Chúng ta vừa đi ra ngoài, liền chặt đứt tất cả đường, mang tảng đá cuối cùng chặn lại! Nhốt cô ấy vĩnh viễn ở chỗ này!"

"Không! ! Không!" Như Mạt lập tức căm hận, hoảng sợ, lăn bò đến bên chân của Trương Thục Dao, nắm chặt bên chân của cô, hận hận nói: "Cô không thể đối với tôi như vậy! ! Cha tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ! Ông ấy nhất định sẽ tới cứu tôi, đến lúc đó nhất định xé nát các người thành muôn mảnh !"

Trương Thục Dao nghe nói như vậy, mỉm cười, nhìn chòng chọc bóng đen kia, lạnh lẽo nói: "Cô quá ngây thơ rồi! Một người cha lợi dụng con gái làm con cờ, đẩy cô vào vực sâu vạn trượng! ! Tạo sao cô nghĩ đến ông ta thật sự có tình cảm cha con với cô? Nếu như thật có, tại sao cô bị giam lâu như vậy, ông ta cũng không tới cứu cô? ! Bởi vì ông ta đã sớm buông tha cô ! Bởi vì cô không còn có giá trị lợi dụng! ! Có lẽ lúc này, ông ta đã có được tài sản kếch xù của mình, hợp tác với quan chức không chê vào đâu được, chuẩn bị mở ra giang sơn! Mà cô bị chôn trong ở cái hang sâu này! !"

"Không thể nào! ! Mật mã tài sản kếch xù ông ấy đang có, còn có chứng cứ tội tham nhũng của tất cả quan chức đều ở trong tay tôi, nếu như bọn họ buông tha tôi, sẽ không sợ bị tôi chọc ra chuyện này sao? Đến lúc đó, không ai được chết tốt! ! Bọn họ không dám làm như vậy!" Như Mạt căm hận kêu lên! !

Trương Thục Dao cười châm biếm, nói: "Đừng ngu ngốc ! Mật mã là thứ dễ dàng phá giải nhất trên thế giới này ! Cho nên lần này cô bị bắt, thật ra chính là một cái lồng bọn họ cố ý thiết kế! Một cái lồng để cho cô rơi xuống nước! Một cái lồng để cho cô thuận nước đẩy thuyền đi tìm chết ! ! !"

"Không thể nào! ! Mật mã này là con số ngày đầu tiên tôi và Thiên Lỗi yêu nhau! ! Trên thế giới này cho dù bất cứ ai cũng không biết! ! Cho dù dù bất cứ ai cũng không phá giải được! Ngày đó Ủy viên Lưu thông qua chủ tịch khách sạn Duy Hi Thịnh đưa tôi trốn đi, bán cho tôi mười hai công ty vô ích, nếu như là cố ý thiết kế bẫy, căn bản cũng sẽ không tiến hành hợp tác bán mua với tôi lần này! Tôi rơi xuống nước ở tầng chót khách sạn của ông ấy, hoàn toàn là ngoài ý muốn! !" Như Mạt mất đi lý trí, gào thét ! ! !

Không khí lập tức ngưng kết lại, tất cả mọi thứ đều ngưng kết !

Ánh đèn trong nháy mắt sáng lên, chiếu sáng cả hang sâu, xung quanh, trái phải trước sau là chai rượu đỏ thẫm, bị đóng kín bít, không bay ra một chút mùi thơm! !

Trương Thục Dao và Phương Di lập tức ngẩng mặt, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Như Mạt! !

Cả người Như Mạt đầy vết máu, trên mặt cũng hiện đầy vết sẹo, hai mắt run rẩy nhìn chằm chằm, nhìn những chai rượu xung quanh, bị cắm vào hang động nhỏ màu vàng, hiện đầy bụi bậm tượng trưng thời gian quý giá, vẻ mặt cô không hiểu nhìn tất cả, trái tim chợt lạnh!

Trương Thục Dao mỉm cười nhìn Như Mạt, nói: "Tôi nói rồi, tôi muốn cho cô một cơ hội! Cho cô một cơ hội chuộc tội! ! Nhưng lúc nảy cô không nghe rõ ràng, vừa rồi tôi nghe được sự thật, không phải cô cho tôi, là tôi tự lấy được !"

"Cô. . . . . ." Hai tròng mắt Như Mạt nhất thời lộ ra rét lạnh, vẻ mặt tức giận nhìn Trương Thục Dao! !

Phương Di cũng hơi lộ ra châm biếm nhìn cô, sâu kín nói: "Đáng tiếc, cha của cô dạy cô làm người, làm sao âm hiểm độc ác, nấp ở trong bóng tối hại người, nhưng không có dạy cho cô, lúc đối mặt kẻ địch thì làm thế nào để thủ thắng! Rõ ràng trong tay có vật quý giá như vậy, chúng tôi làm sao có thể chôn cô vĩnh viễn ở trong cái hang sâu này? Hơn nữa còn là hầm rượu nhà họ Tưởng? Địa phương đẹp như vậy, không thích hợp làm phần mộ cho loại người như cô!"

Vẻ mặt Như Mạt lập tức căm hận nhìn Phương Di, cắn răng nghiến lợi, nhưng cũng vẫn cười lạnh nói: "Thật sao? Không có tôi, các người có thể thử đi lấy tài sản kếch xù này sao?"

Trương Thục Dao nhấc mí mắt, liếc cô một cái, mới nhàn nhạt mỉm cười, nói: "Như Mạt, cô biết mỗi ngày cô uống nước mặn mặn này, là gì không?".

Như Mạt quay mặt sang, im lặng không lên tiếng, biết là nước biển!

"Không phải nước biển!" Trương Thục Dao hiểu rõ nhìn cô, mỉm cười nói: "Là bỏ thêm muối vào trong nước! Nếu quả thật cho cô uống nước biển, cô có thể sống đến hôm nay sao? Cho nên nói, trên thế giới này, không nên tùy tiện xem người khác là ngu xuẩn! ! Tài sản kếch xù trong ngân hàng Thụy Sĩ, hay là mật mã, chìa khóa kho bảo hiểm, chỉ là dấu vân tay! Tôi cắt đứt ngón tay của cô, có thể đi lấy chứ? Tôi cắt từng ngón tay, luôn có một ngón đúng chứ? Ngu xuẩn!"

Như Mạt mở trừng hai mắt, nhìn cô! !

Trương Thục Dao châm biếm liếc nhìn cô một cái, liền phóng khoáng xoay người, lạnh lùng đi ra ngoài. . . . . .

Phương Di cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, cũng xoay người nhàn nhạt đi khỏi, Yến Yến cũng đi ra ngoài, vung tay lên, cánh cửa sắt lập tức rầm một tiếng, khóa lại! !

"Rốt cuộc các người còn muốn nhốt tôi tại nơi này bao lâu?" Như Mạt kêu gào bò đến bên cạnh song sắt, rốt cuộc lấy được một chút ánh sáng, hai tay đầy máu, nắm chặt song sắt dài gỉ, nhìn Trương Thục Dao và Phương Di, lớn tiếng kêu khóc: "Thả tôi ra ngoài! ! Thả tôi ra ngoài, các người nhốt tôi như vậy, cha tôi nhất định sẽ chặt các người làm trăm đoạn . . . . . . . "

Trương Thục Dao từng bước từng bước đi ra ngoài, lạnh lùng lẳng lặng nghe tiếng gào phẫn uất xé rách của Như Mạt, vẻ mặt của cô theo ánh đèn trong hang sâu chợt tràn lên lúc tối lúc âm u. . . . . . Vẫn còn đang thâm trầm suy nghĩ kế hoạch kế tiếp, đang trầm ngâm đắm chìm trong suy nghĩ thì người đã đi tới bên bờ hang sâu, mới lên máy bay trực thăng, lại nghe được điện thoại di động vừa vang lên, cô liền hơi nghi ngờ lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy điện thoại của trợ lý, liền nhận, đáp: "Ừm!"

Đối phương truyền đến một tràng. . . . . .

Trương Thục Dao cảm thấy vui vẻ bật cười nói: "Mặc Hàn! Rốt cuộc đã tỉnh rồi?"
Nhấn Mở Bình Luận