Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

"Khả Hinh! ! Cô đừng như vậy!" Tiêu Đồng lập tức đi tới trước mặt cô, muốn cướp máy tính bảng trong tay cô! !

Đường Khả Hinh đẩy mạnh tay cô ra, khuôn mặt căng cứng, mang theo run rẩy tức giận, hai tròng mắt không ngừng nhấp nháy, xem tới xem lui từng hình ảnh Tiểu Nhu bị giết hại, cả khuôn mặt cô kỳ quái, vặn vẹo co giật, nhất là thấy Tiểu Nhu bị chặt tay chân ném vào trong biển, cô thiếu chút nữa không nghĩ ra vẻ mặt Tiểu Nhu thật thà đáng yêu, thậm chí cũng nghĩ không ra, lần đầu gặp cô thì khuôn mặt cô nở nụ cười ngọt ngào trong sáng, cô là người đầu tiên bỏ ra lòng tốt cho mình ở khách sạn Á Châu. . . . . . Cô thậm chí là bạn tốt trước kia vì tính mạng của mình mà suýt bị sét đánh chết ở đỉnh núi, cũng muốn mang cỏ linh chi đưa đến trước mặt mình! !

Cô là cô gái có trái tim trong sáng, chân thật nhất, thuần khiết nhất, hiếm có nhất trên đời!

Trần Mạn Hồng đã khổ sở ngã quỳ trên mặt sàn, không nhịn được thất thanh khóc rống gọi: "Tiểu Nhu. . . . . . mặc dù bình thường tôi thích mắng cô tham ăn. . . . . . Nhưng tôi cũng vì suy nghĩ cho cô, chỉ sợ cá tính của cô, tương lai cho dù đi đâu cũng bị người khi dễ. Sớm biết có ngày hôm nay, tôi sẽ không mắng cô như trước kia! !"

"Tiểu Nhu . . . . . . em gái đáng thương chị! ! Bây giờ cô ở nơi nào. . . . . . . . kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì, ngay cả hài cốt cũng không còn! ! Em gái của tôi ! !" Chu Tiểu Tình vừa cúi người từ từ ôm chặt bụng, vừa chảy xuống nước mắt, trước mắt bao người, thê lương thất thanh kêu to! !

Đường Khả Hinh run rẩy chảy nước mắt, lý trí của cô vuột mất, không nói hai lời, liền ôm máy tính bảng, run rẩy xoay người, muốn xông ra ngoài, kích động tức giận đau đớn kêu: "Tôi muốn đi tìm cô ấy! Tôi . . . . . Tôi lấy mạng của tôi trả lại cho cô ấy! ! Tại sao cô ấy hy sinh vì tôi! ! ? Tại sao cô ấy hy sinh vì tôi hết lần này đến lần khác! !"

Cô nói xong, vừa đau đến thấu tim phổi kêu gào, vừa mất hết lý trí kích động lao ra khỏi đám người . . . . . .

"Khả Hinh . . . . . . . " Tiêu Đồng nhất thời kích động đứng ở trước mặt của cô, kêu to: "Cô bình tĩnh một chút . . . . . . Cô mới vừa ký tên xong, không được đi đâu! ! !"

Đám người Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, Vitas, Bác Dịch đều bị ngăn ở phía ngoài đámngười, căng thẳng kích động nhìn Đường Khả Hinh, nhất là Trang Hạo Nhiên, mới vừa muốn cất bước, gấp gáp đi về phía Đường Khả Hinh . . . . . .

Một cánh tay mạnh mẽ, cầm chặt anh!

Khuôn mặt anh lộ ra đau lòng và kích động, quay mặt sang nhìn Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi lại gấp gáp nắm chặt cổ tay của anh, gầm nhẹ: "Không cho phép cậu đi qua! ! Cậu là giám khảo chính, đi qua là phạm qui! ! Đi qua, cô ấy sẽ bị rút khỏi cuộc thi đấu!"

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, trái tim lại bị người nện mạnh một quyền, vẻ mặt lại lộ ra đau lòng, nhìn về phía đường Khả Hinh, dần dần đè nén cảm xúc khẩn trương, ép buộc chính mình khôi phục lý trí ... .......

Vitas cũng đứng ở một bên, giống như vài ngàn năm trước, vì vườn nho dâng ra sinh mạng, mặc một bộ quần áo tu sĩ màu đen, vẻ mặt lộ ra cứng rắn không trách móc, nguội lạnh, kiên nghị, nhìn Đường Khả Hinh! Nhìn quả nho nhỏ này do mình một tay tỉ mỉ đào tạo, đôi môi ông mím chặt, công bằng cùng công chính nhìn học trò, chỉ cần cô bước ra cánh cửa này, sẽ mãi mãi sẽ không để cho cô đi vào nữa. . . . . . . .

Chủ tịch hiệp hội rượu đỏ, thậm chí dẫn rất nhiều cựu thành viên rượu đỏ, vẻ mặt lộ ra căng thẳng và nghi ngờ, nhìn Đường Khả Hinh bên cạnh! !

Đường Khả Hinh đau lòng kích động ôm máy tính bảng, nhìn Tiêu Đồng, nước mắt cô chảy xuống từng giọt, rõ ràng bờ môi run rẩy không thốt nên lời, nhưng vẫn đau lòng nghẹn ngào khóc sụp đổ kêu: "Tiểu Nhu đã xảy ra chuyện! ! Thậm chí cô ấy bởi vì tôi, ngay cả thi thể của cô ấy cũng không còn! ! Cô ấy có lỗi lầm gì, cô ấy phạm pháp gì! ? Phải chịu tội như vậy! ? Cô ấy vẫn dùng trái tim đáng quý để đối đãi với mỗi người bên cạnh! ! Cho tới bây giờ đều không cầu xin báo đáp! ! Cho tới bây giờ cũng chưa từng có suy nghĩ xấu! ! Nếu như Thượng Đế cảm thấy cô ấy hiền lành, muốn nhận cô ấy làm thiên sứ, thì ít ra, cho tôi nhìn thấy đôi cánh mọc ra sau lưng cô ấy, mà không phải bị chặt lìa tay chân để ném vào trong nước biển lạnh lẽo! ! Thậm chí cô ấy cũng không biết tại sao mình sẽ xảy ra chuyện như vậy ? Tại sao phải bị người đối xử như thế! ! Chị nói cho tôi biết, chị nói cho tôi biết, tại sao bọn họ muốn đối với cô ấy như vậy! ! Tại sao muốn đối xử với một cô gái đơn giản nhất trên thế giới như thế? Vì tôi, đáng giá không? Tôi không đáng giá! ! Cho tới bây giờ mạng tôi cũng thấp bé! ! Từ ngày ra đời, một chút tín ngưỡng đáng chết trong lòng tôi để cho tôi tự cho rằng rất giỏi! ! Nhưng tôi có cái gì? Tôi có cái gì? Tôi cũng không có cái gì cả! ! Tôi chỉ khiến bạn bè vì tôi không ngừng hy sinh trái tim của mình! ! Đầu tiên là Nhã Tuệ, rồi đến Tiểu Nhu, còn rất nhiều người không đếm hết! ! Tôi đáng chết! ! Tôi nên chết cùng với Tiểu Nhu! ! Tôi không thể một mình sống tốt! ! Tôi nên cùng với cô ấy trốn ở trong kho rượu ở phòng ăn ngự tôn, cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi! ! Tất cả mọi thứ đều bởi vì tôi quá tham lam, cho nên mới để cho bạn bè của tôi đánh đổi mạng sống vì tôi! ! Hiện tại tôi muốn đi tìm cô ấy! ! Cô ấy không biết bị ném vào trong nước biển, bên ngoài lại rét lạnh ! ! Cô ấy vẫn luôn sợ lạnh! !"



Đường Khả Hinh kích động buồn bã nói xong, lại ôm máy tính bảng, giống như ôm chặt quan tài của Tiểu Nhu, vừa khóc đi ra ngoài, trong đầu vừa nhớ lại từng hình ảnh Tiểu Nhu bị giết hại, mỗi một hình ảnh thoáng qua, trái tim của cô lại đau đớn nóng rực! !

"Khả Hinh . . . . . ." Tiêu Đồng đau lòng gọi cô, nghẹn ngào nhìn cô, kích động và căng thẳng nói: "Lúc nảy cô đã ký tên! ! Nộp hợp đồng! Nếu như cô ra khỏi cánh cửa Khách sạn Á Châu, sẽ mãi mãi không thể trở về được nữa! !"

Đường Khả Hinh nhất thời đứng lại, khuôn mặt rơi lệ ngước nhìn biển rộng mênh mông ngoài đại sảnh khách sạn, chim biển kịch liệt bay lượn, nước biển cuộn trào, giống như một tòa giáo đường tín ngưỡng, cô chớp mắt, đôi tay ôm chặt máy tính bảng thật mỏng, thậm chí ngón tay vuốt chặt góc cạnh của nó, giống như lập tức là có thể tiếp xúc được linh hồn cô đơn và đáng thương của Tiểu Nhu. . . . . . . . Trái tim của cô lại kịch liệt đau nhói, chậm rãi xoay người, nhìn các thành viên hiệp hội rượu đỏ, nhân viên làm việc, tất cả đồng nghiệp khách sạn Á Châu cùng đứng xếp hàng trước mặt. . . . . .

Cô lại di động đôi mắt đẫm lệ nhìn Bác Dịch, Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cây cột con rồng xoay tròn,. . . . . . Trái tim của cô chợt đau đớn, rơi lệ nhìn Vitas và Trang Hạo Nhiên đang im lặng đứng yên tại chỗ nhìn mình, nhất là Trang Hạo Nhiên, tâm trạng căng thẳng nhìn, nắm quả đấm, hai mắt lóe ra kích động, muôn ngàn lời muốn nói cũng khó khăn, hết sức bất đắc dĩ. . . . . . Vitas vẫn lạnh lùng nghiêm túc nhìn học trò. . . . . .

Đường Khả Hinh chăm chú nhìn bọn họ, lý trí khôi phục một chút, lại chậm rãi cúi đầu, đôi tay mở máy tính bảng, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Tiểu Nhu bị chặt tay chân, nước mắt của cô lập tức nhỏ xuống từng viên, đau đến sắp không thở nổi, đau đến trái tim như bị bóp chặt, đau đến cô nói không ra lời, đau đến cả người ngã trên mặt sàn, rất kích động, rất đau lòng ngẩng mặt co quắp buồn bã khóc thút thít một trận. . . . . .

Tất cả mọi người xung quanh, không có một người có thể đến gần cô, chỉ có một mình cô cô đơn, ôm máy tính bảng, khóc rất đau lòng, rất mâu thuẫn. . . . . .

Lúc này Nhã Tuệ mới nhận được tin tức, nhanh chóng từ bên hầm rượu chạy tới, đẩy đám ngườ ra, đau lòng đứng ở bên cửa, nhìn cả người Đường Khả Hinh thật cô đơn đáng thương, như đứa bé bất lực, ôm máy tính bảng, ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, khóc thật đáng thương. . . . . . Trái tim của cô nhất thời đau đớn như nứt ra, lập tức nghẹn ngào gọi: "Khả Hinh. . . . . ."

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ xuất hiện ở trong đám người, cô lại kích động khổ sở kêu khóc: "Nếu cuộc đời của em, một đường xuôi buồm thuận gió, có lẽ em cảm thấy không nợ cuộc đời này nhiều lắm! Nhưng bạn bè vẫn luôn là người quý giá quan trọng nhất trong đời em ! ! Nếu như không có bọn họ, căn bản cũng không có em hôm nay !"

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, trong lòng lập tức đau nhói, cũng nhanh chóng chảy xuống nước mắt, nhìn người bạn thân.

"Bây giờ em hoàn toàn không có cách nào thi đấu! ! Em hoàn toàn không có cách nào làm mọi chuyện! ! Người bạn thân của em đã xảy ra chuyện! Cô ấy đã từng vì em, suýt mất mạng để hái cỏ linh chi! Nhưng hiện tại cô ấy đã xảy ra chuyện, em không làm được gì! !" Đường Khả Hinh nói xong, lại trở nên kích động đau lòng kêu khóc: "Những kẻ người tàn nhẫn đáng chết kia, vì đạt được mục đích, sát hại một cô gái đơn giản nhất, trái tim tốt nhất ! !"

Đường Khả Hinh tức giận kêu khóc xong, mang theo hận thù, run rẩy bò dậy, còn muốn xông ra khách sạn Á Châu. . . . . .

"Khả Hinh! ! !" Mọi người rất gấp gáp gọi cô lại.

Đường Khả Hinh bất chấp tất cả, muốn xông ra, trong đầu của cô tất cả đều là hình ảnh Tiểu Nhu bị giết hại !

"Cô đi đi. . . . . ." Một giọng nói chậm rãi, lạnh lùng truyền đến, từ trong đám người đông đúc, bay đến, giống như tiếng chuông giáo đường thánh khiết buông xuống, lộ ra trang nghiêm và không khí thiêng liêng không thể xâm phạm. . . . . .

Đường Khả Hinh nhất thời dừng bước lại, nghe giọng nói quen thuộc này, nước mắt lại lập tức chảy xuống thẳng tắp, hai chân đính chặt tại mặt đất, thân thể nặng nề thở dốc một lúc, mới chậm rãi xoay người, ở trong từng đám người, nhìn thầy giáo giống như giáo sĩ giáo đường, mặc tây trang màu đen, vẻ mặt lộ ra rất nghiêm túc, hai mắt thâm thúy, thậm chí không nhìn thấy một chút tình cảm, lại lạnh lùng mở môi mỏng, không có thất vọng cũng không có kỳ vọng nhìn học trò, nói: "Cô đi đi. . . . . Nếu như cô muốn đi, không có ai ép buộc cô ở lại! Giống như lúc ấy ở Cambridge, cô đi hoặc ở lại cũng không có ai ngăn cản cô !"



Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, chỉ còn lại nước mắt từng viên chảy xuống, không dám nói gì, cũng không dám kích động, chỉ thật đau đớn, thật khổ sở, thật mệt mỏi, run rẩy nghẹn ngào nói: "Chuyện này đối với tôi con quá tàn nhẫn! !"

Vitas nghe nói như vậy, hai tròng mắt lóe lên, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Không có người nào bảo cô đi tiếp nhận trừng phạt của Thượng đế, cô cũng có thể sống thoải mái!"

Đường Khả Hinh vẫn chảy nước mắt, ôm máy tính bảng, cắn chặt răng, giống như liều mạng muốn nuốt xuống cay đắng này, càng nuốt càng đau, càng đau càng nuốt, vừa run rẩy cố nén, vừa rơi lệ. . . . . .

Vitas thấy học trò đau đớn như vậy, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn cô. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức có chút đau lòng quay đầu nhìn thầy giáo một cái, lại đè nén muôn ngàn lời muốn nói, nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Cả người Đường Khả Hinh kịch liệt kích động run rẩy, hai mắt không ngừng tràn ra nước mắt mâu thuẫn, ẩn nhẫn, khổ sở, tức giận, giãy giụa. . . . . .

Lập tức! Trong màn hình lớn sáng lên quảng cáo có liên quan cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu với một câu nói minh châu, đó là một câu nói vì trông mong, đó là vì chờ đợi, đó là vì quyết tâm: Bạn nhìn thấy tôi hay không! Tôi ở chỗ này không buồn không vui! ! Bạn ở bên tôi hoặc không ở bên tôi, tay của tôi vẫn ở trong tay của bạn, không đành lòng từ bỏ!

刹时大屏幕中亮起了侍酒师大赛的有关于宣传失而复得明珠的瓦凯拉村园的一句话, 那是守候, 那是等待, 那是决心的一句话: 你见, 或者不见我, 我就在那里 不悲不喜 你跟, 或者不跟我, 我的手就在你的手里, 不舍不弃

Một điệu nhạc mang theo sức mạnh của trời đất hòa và câu nói kia, vô cùng kích động bay đến! !

Đường Khả Hinh kích động chớp đôi mắt đẫm lệ, nghe giai điệu mang theo buồn bã và hy sinh, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn trong màn hình lớn, một mảnh vườn nho thăm thẳm lộ ra sức sống kiên cường, trái tim đột nhiên nổ tung, lập tức nhớ tới lời cam kết với người kia về bí mật được che giấu ở trong chai rượu đỏ đã từng cùng mình đánh đổi sinh mạng, cô lại cắn chặt răng, cả khuôn mặt run rẩy ánh sáng, nhưng vẫn có thể phát hiện ra hai tròng mắt của cô tức giận thê lương bi ai, thoáng qua mấy phần bình tĩnh và ẩn nhẫn. . . . . . . . . .

Xung quanh chỉ có tiếng thở dốc buồn bã, thê lương của cô gái này, bồng bềnh trong cả đại sảnh. . . . . .

Người xung quanh yên tĩnh chờ đợi . . . . . .

Thật lâu thật lâu. . . . . . Giống như tiếng chuông giáo đường xa xôi, nhất thời vang lên, vang trở lại câu nói kia: Bạn nhìn thấy tôi hay không! Tôi ở chỗ này không buồn không vui! ! Bạn ở bên tôi hoặc không ở bên tôi, tay của tôi vẫn ở trong tay của bạn, không đành lòng từ bỏ!! Đó là một loại mong đợi mãnh liệt đến cỡ nào . . . . . . Đó là một loại thâm tình chờ đợi hy vọng đến cỡ nào, đó là một loại tình yêu sâu đậm đến cỡ nào, chờ đợi bạn phát hiện ra tôi, tìm một chút mùi thơm của tôi. . . . . . Mà lúc này cánh cửa chính rượu đỏ đã mở ra thang mây!

Đường Khả Hinh nóng mắt rơi lệ ngẩng đầu, nhìn về phía hai cánh cửa sảnh tiệc, cuối cùng cắn chặt răng, trái tim co thắt đau đớn một ngàn lần một vạn lần, ngay cả câu xin lỗi cũng không còn hơi sức nói ra, chỉ phải cắn chặt răng, rơi nước mắt, biết mình đưa ra quyết định này là ích kỷ cỡ nào, hèn hạ cỡ nào, nhưng vẫn dứt khoát bước lên phía trước, vẻ mặt hoàn toàn lộ ra ý chí chiến đấu và chống lại, cất bước đi tới khu lầu phụ rộng rãi của chuyên gia hầu rượu. . . . . .

Khi này bóng dáng nho nhỏ đi qua bên cạnh Vitas thì hai mắt ông già này mới lóe lên một chút ánh sáng đau lòng, nhưng vẫn cứng rắn! !
Nhấn Mở Bình Luận