Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Vào buổi trưa! !

Một chiếc Lamborghini nhanh chóng chạy qua đường ven biển thật dài, ở dưới trời xanh mây trắng, như tên bắn nhanh chóng lái vào trạm gát bên ngoài Khách sạn Á Châu, lại dọc theo hoa đường lớn hoa hồng rực rỡ, lập tức thắng gấp ở trước đại sảnh khách sạn, sóng biển cuộn trào mãnh liệt bắn tung tóe, gió biển lãng mạn nhào tới, xông về phía chiếc xe sang trọng, nhân viên tiếp tân trước quầy nhìn thấy xe của Phó Tổng Giám đốc, liền nhanh chóng bước ra ngoài, đứng ở bên cạnh cửa xe, nhìn bên trong một cái, liền im lặng bảo vệ ở một bên, không dám quấy rầy. . . . . .

Lâm Sở Nhai một tay vẫn nắm chặt vô lăng, một cái tay khác lại ôm chặt eo nhỏ nhắn của Nhã Tuệ, buộc thân thể của cô dán vào mình, lại cúi đầu xuống triền miên cuồng nhiệt hôn cô, mút đầu lưỡi ngọt ngào của cô, đôi tay lại không nhịn được ôm thân thể của cô, bắt đầu rất mập mờ và khát vọng xoa nắn. . . . . .

"Ưmh. . . . . ." Nhã Tuệ tựa vào trong ngực của anh, bị anh hôn trêu chọc cả người nóng ran, biết bên ngoài có người nhìn, ngay lập tức có chút xấu hổ đẩy thân thể anh ra, rất mềm mại thẹn thùng nói: "Được rồi! Cũng đã đến khách sạn. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ."

"Sợ cái gì. . . . . . Anh còn sợ cả thế giới không biết chúng ta yêu nhau đấy. . . . . ." Lâm Sở Nhai lại nở nụ cười, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, dịu dàng hôn trên môi của cô, mới nói: "Em đi vào cùng Khả Hinh đi ra ngoài trước, anh về công ty căn dặn công việc, lập tức ra ngoài, cùng em đi ra ngoài dạo. . . . . . Biết em đã lâu không có nghỉ phép. . . . . ."

Trong lòng Nhã Tuệ ngọt ngào, nở nụ cười dịu dàng, gật đầu một cái.

Lâm Sở Nhai vô cùng xúc động nhìn Nhã Tuệ một cái, mới nồng nàn hôn lên trên môi ngọt của cô, lúc này mới lưu luyến không rời, buông môi đỏ mọng mềm mại của cô, hết sức săn sóc, nhẹ nhàng cởi bỏ dây nịt an toàn cho cô, mình đẩy cửa xe đi ra trước, lại nhanh chóng vòng qua sườn xe, trước mắt bao người, mở cửa xe chỗ ngồi kế bên tài xế, dắt ra Nhã Tuệ, không cho cô cơ hội xấu hổ tránh né, cũng đã ôm cô vào trong lòng, cúi xuống nhìn cô cười ngọt ngào, hôn mạnh trên môi của cô, mới nói: "Đi thôi. . . . . ."

Khuôn mặt của Nhã Tuệ mắc cở đỏ bừng, nhìn đồng nghiệp trong trong ngoài ngoài rối rít kinh ngạc nhìn mình, trái tim của cô đập thình thịch, nhưng vẫn không có từ chối, dựa sát vào trong ngực anh, hai người cùng nhau bước đi. . . . . .

Lúc này, Tưởng Thiên Lỗi dẫn bốn Phó tổng của mình, cùng nhau bước ra thang máy, đang chuẩn bị đi kiểm tra địa điểm thi đấu mới, lại nhìn thấy Lâm Sở Nhai ôm Nhã Tuệ với vẻ mặt xấu hổ đi vào đại sảnh khách sạn, thậm chí lúc hai người ôm nhau ngọt ngào nhìn thẳng vào mắt nhau, hôn nhẹ đối phương, anh hơi giật mình, lập tức quay mặt sang nhìn Trần Tuấn Nam. . . . . .

Trần Tuấn Nam cũng dừng ở nơi đó, bất đắc dĩ nhìn bọn họ, nhất là Nhã Tuệ tựa vào trong ngực Lâm Sở Nhai, dáng vẻ thật sự ngọt ngào và hạnh phúc, hai mắt của anh nhanh chóng lóe lên, mang theo vài phần lúng túng và mất mát, hơi ngượng ngùng thở dài một hơi. . . . . .

Thẩm Quân Dụ, Tiếu Nại và mấy Phó tổng cũng nhìn bọn họ một cái, lại nhìn Trần Tuấn Nam. . . . . .

"Em đi vào tìm Khả Hinh, phải nhanh ra ngoài một chút. . . . . . Anh muốn nhìn thấy em ngay lập tức. . . . . ." Lâm Sở Nhai lại ôm chặt Nhã Tuệ, hôn mạnh trên môi của cô, mới mập mờ, bá đạo ra lệnh.

"Biết rồi. . . . . ." Khuôn mặt của Nhã Tuệ ửng hồng, đáp lời, mới chịu bước đi tới phía trước, lại nhìn thấy đám người Tưởng Thiên Lỗi, Trần Tuấn Nam đang đứng ở phía trước nhìn mình, trái tim của cô đập thình thịch, nhất là tiếp xúc được ánh mắt thắm thiết của Trần Tuấn Nam, cô càng lộ vẻ lúng túng cúi đầu, Lâm Sở Nhai nhìn thấy sắc mặt cô, liền nhìn tới trước, thấy Tưởng Thiên Lỗi dẫn một đám người đông nghẹt đứng đó, Trần Tuấn Nam cũng đứng ở trong đó, vẻ mặt có chút nghiêm túc. . . . . . Trên mặt của anh cũng hơi có chút bối rối, anh cũng không phải là người bỏ đá xuống giếng, liền hơi buông Nhã Tuệ ra, cung kính chào hỏi Tưởng Thiên Lỗi: "Tưởng tổng. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi thâm trầm liếc anh một cái, lại liếc về phía Nhã Tuệ vẻ mặt xấu hổ, cũng bật cười nói: “Quản lý Lưu. . . . . . Hôm nay nghỉ phép?"

"À. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi có chút xấu hổ nói: “Vâng . . . . ."

"Chơi thoải mái đi. . . . . . Trong khoảng thời gian này cô vất vả rồi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền dẫn mọi người một mình đi về phía trước, Trần Tuấn Nam cũng theo đi về phía trước, đi qua bên cạnh bọn họ thì vẫn rộng rãi nở nụ cười với Nhã Tuệ, mới im lặng bước đi. . . . . .

Nhã Tuệ có chút áy náy ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Trần Tuấn Nam. . . . . .

"Vợ! Nhìn anh đây," Lâm Sở Nhai lập tức xoay người của cô, ôm chặt hông của cô, cúi người xuống hôn nhẹ cô nói: "Sau này ngoài công việc, không nên nhìn đàn ông khác, anh sẽ ghen đấy! Em nhanh đi tìm Khả Hinh! Chúng ta phải lên đường. . . . . ."

". . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn anh một cái, đành phải nói: “Biết rồi!"

"Ngoan!" Lâm Sở Nhai lại cúi xuống hôn mạnh Nhã Tuệ một cái, lại vén nhẹ tóc dài xỏa vai của cô, mới vỗ vỗ mặt của cô, nói: "Anh đi trước!"

Anh giống như có chút gấp. . . . . .

Nhã Tuệ nhìn anh một cái, cũng cất bước đi tới lầu phụ. . . . . .

***

Lầu phụ! !

Một gian phòng nào đó, Đường Khả Hinh mặc váy len dài áo thun ba lổ màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác len màu đen đơn giản, tóc vấn thoải mái, dùng bút máy cố định, được Lạp Lạp và Tiên Nhi nâng đở, mặt lộ ra nụ cười mấy phần dịu dàng, chớp hai tròng mắt lộ ra rời rạc nhưng vẫn ngập nước, tự tay mình xách theo túi hành lý đơn giản đi ra, bên trong có hai chiếc váy đông thêu thủ công tinh khiết chị Trang đưa tới, cứ đơn giản muốn đi ra ngoài. . . . . .

Thơ Ngữ lập tức đi lên trước, mang theo một chút lo lắng nói: "Đường tiểu thư, cô thật không muốn chúng tôi đi suối nước nóng với cô sao. . . . . ."

"Không cần. . . . . ." Đường Khả Hinh vươn tay gần như chuẩn xác nắm được tay Thơ Ngữ, cảm thấy hai tay của cô ấm áp và mềm mại, mới khẽ chớp mắt to rời rạc, thật lòng cười nói: "Trong khoảng thời gian này mọi người bận lắm rồi. Yên tâm đi, có Nhã Tuệ và Quản lý Trần ở đây, còn có mấy Phó tổng cũng đi, tôi không có việc gì, yên tâm đi. . . . . . Tiểu Vi và Tiểu Hà cũng ở đây. . . . . ."

". . . . . . . . . . . ." Thơ Ngữ có chút bất đắc dĩ nhìn cô, chỉ đành phải cười cười.

"Cô phải nhớ tới chúng tôi đấy!" Lạp Lạp lập tức có chút không nở rời xa Đường Khả Hinh, níu chặt cánh tay của cô!



"Biết rồi!" Đường Khả Hinh lại nở nụ cười đáp nhẹ, lúc này mọi người mới cùng đi ra khỏi gian phòng, chuẩn bị đi qua hành lang xuống lầu, không ngờ mới vừa ra đến cửa phòng, cảm thấy trước mặt thấy một cảm giác hết sức không thoải mái, cô lập tức lạnh nhạt ngẩng mặt, khẽ cắn răng, cũng không có nói gì, theo bản năng buông lỏng tay Thơ Ngữ ra. . . . . .

Lâm Tử Linh ôm vai, vẻ mặt triển lộ mấy phần căm hận và nụ cười khinh miệt, nhìn Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh xoay tròn hai mắt, nhớ tới mình lên cấp xong, ngay sau đó đám người Lâm Tử Linh tiến vào trong trận chiến kịch liệt, cuối cùng lấy điểm xuất sắc tiến vào trận chung kết có năm người, Ge Sidun, Kerry, Alex, còn có Lâm Tử Linh! ! ! Điểm số của mấy người bọn họ đều hết sức sát nhau, cửa ải cuối cùng, cũng làm cho phóng viên Nhật Bản toàn trường toát mồ hôi dầm dề, cuối cùng Lâm Tử Linh lấy chênh lệch ba điểm, có thể tiến vào trận chung kết, đây cũng là chuyện lớn của giới rượu đỏ Nhật Bản ! Khứu giác của cô vẫn không tệ ! !

"Tôi hi vọng ba ngày sau. . . . . . Con mắt của cô khỏi hẳn! Nếu không. . . . . ." Lâm Tử Linh hơi lộ ra mấy phần chế nhạo và bỏ đá xuống giếng, cười nói: "Làm sao cô thi đấu hả? Tiếp đó, không nhìn được, không thể được đâu !"

Đam người Thơ Ngữ và Lạp Lạp, mọi người cũng tức giận nhìn Lâm Tử Linh, đối với cô thật sự cắn răng nghiến lợi! !

Đường Khả Hinh nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, chậm rãi cất bước, từ từ đi về phía Lâm Tử Linh, chuẩn xác đứng ở bên cạnh của cô, mặt lướt qua khuôn mặt của cô, cuối cùng mới dừng ở bên tai của cô, sắc mặt cứng rắn, từng chữ từng chữ nói: "Tôi cũng không đành lòng nhắc nhở cô ! ! Đôi mắt của tôi mù, cũng thắng được cô! ! Nếu tôi không mù ! ? 20 điểm này! ! Vốn là của tôi, tôi không muốn cho cô ! Cô biết tại sao không?"

Lâm Tử Linh lạnh lùng không nói lời nào! !

Hai tròng mắt sắc bén của Đường Khả Hinh hơi xoay tròn, mới khẽ nhíu mày nói: “Bởi vì thứ người như cô, tôi cảm thấy ghê tởm! !"

"Cô. . . . . ." Lâm Tử Linh nghiêng mặt, cắn răng trừng chặt cô! !

Đường Khả Hinh không nói nữa, mà nhanh chóng xoay người, một mình bước đi. . . . . . Thơ Ngữ nhanh chóng đuổi theo, Lạp Lạp và Tiên Nhi hừ cô một cái, cũng nhanh chóng đuổi theo. . . . . .

"Đường tiểu thư. . . . . ." Thơ Ngữ thật sự cảm thấy hết sức bất đắc dĩ đỡ Đường Khả Hinh đi vào thang máy, mới nói: "Con mắt của cô phải nhanh bình phục! Vì cô gái đó thật sự rất đáng ghét, tôi lo lắng ở trong đấu kế tiếp cô ấy sẽ làm chuyện bất lợi với cô. . . . . ."

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, mặc dù trước mặt một mảnh rời rạc, nhưng vẫn im lặng gật đầu một cái. . . . . .

Thang máy nhanh chóng đi xuống, đám người Thơ Ngữ lại dắt Đường Khả Hinh bước ra lầu phụ, lập tức lá phong bay bồng bềnh, rất lãng mạn, lúc này Nhã Tuệ mặc áo thun màu xanh dương cùng quần jean màu trắng, mỉm cười nắm túi du lịch đi tới, nhìn Khả Hinh gọi nhỏ: "Khả Hinh!"

"Ồ !" Đường Khả Hinh lập tức cười đi lên trước, vươn tay. . . . . . Nhã Tuệ lập tức đau lòng nắm lấy, ôm nhẹ thân thể của cô, mới quan tâm nhìn cô hôm nay sắc mặt cũng tốt, rất hồng, rất vui, liền yên tâm, nhưng vẫn hỏi: "Hôm nay có khỏe không? Tối hôm qua ngủ có ngon không?"

"Tốt! ! Rất lâu không có thoải mái như vậy." Đường Khả Hinh cũng thở phào một cái.

"Vậy chúng ta đi, Mạn Hồng cùng mấy Phó tổng đều chờ ở bên ngoài, nghe nói bọn họ vốn phải mở một cuộc họp khẩn cấp, nhằm vào mảnh đất trồng nho kia, địa điểm vừa lúc ở gần nhà Tiểu Nhu, liền thuận tiện cùng đi. . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười dắt Đường Khả Hinh, vừa đi vừa nói. . . . . .

"Thật sao. . . . . . Hi vọng bọn họ có thể thuận lợi nắm được mảnh đất này!" Đường Khả Hinh cũng cười đáp.

Hai người cùng đi ra lầu phụ, dọc theo con đường lớn đá xanh quan co, trong từng cơn gió nhẹ, đều cảm thán vui vẻ nói hôm nay thời tiết thật tốt, ánh nắng mặt trời rực rỡ, gió cũng mát mẻ, nhất là thời tiết hơi lộ ra một chút ấm áp, không có lạnh lẽo như mấy ngày trước. . . . . . Hai người vừa nói vừa đi qua tòa nhà Hoàn Á, thuận lợi đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu, Nhã Tuệ đỡ Khả Hinh đi tới đại sảnh cà phê ngoài trời ngồi, mới phát hiện ngoài đại sảnh cũng không có thấy xe của mấy người Tô Lạc Hoành, cô liền bảo Thơ Ngữ đỡ Khả Hinh ngồi ở phòng cà phê nghỉ ngơi một chút, mới nói: "Cô ngồi trước một lúc, tôi đi bên ngoài xem một chút, tại sao xe của bọn họ còn chưa tới. . . . . ."

"Được . . . . ." Đường Khả Hinh gật đầu một cái.

Nhã Tuệ nhanh chóng,nghi ngờ đi ra đại sảnh khách sạn, đứng ở trước thảm đỏ, mới vừa nhìn trái phải xung quanh, lại nghe tiếng nổ ầm một cái, dọa cô giật mình, lúc trợn to hai mắt, không ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cả trên bầu trời bay đầy bong bóng nhiều màu đỏ, xanh, lam, vàng, tím, mà rất nhiều bong bóng đầy màu sắc theo tiếng nổ thật to, rơi xuống rất nhiều rất nhiều giấy màu và tơ hồng lãng mạn. . . . . .

Không ngờ vào lúc này hai chiếc máy bay trực thăng cũng ùng ùng bay tới, cùng kéo một dải lụa màu tím lộ rõ dưới bầu trời, phía trên có chữ: Nhã Tuệ, gả cho anh đi! !

Ánh mắt của Nhã Tuệ đều muốn trừng lớn, lập tức giật mình ngẩng đầu, đứng ở trong giấy màu tiếp tục lãng mạn bồng bềnh rơi xuống, kích động rưng rưng, lại nhìn máy bay trực thăng tiếp tục kéo dải lụa thật dài, lúc kéo lên sáu chữ Nhã Tuệ, gả cho anh đi, rung động lòng người, mấy chiếc máy bay trực thăng lại chậm rãi bay tới, rối rít trên không trung, rải xuống cánh hoa hồng giống như màn mưa đỏ thẫm, thật lãng mạn, thật thâm tình ngọt ngào, rơi lả tả xuống, lượn quanh Nhã Tuệ. . . . . .

"Chuyện này. . . . . ." Nhã Tuệ nhất thời kích động đến hai mắt đỏ bừng, nói không ra lời, chỉ một mình rất kinh ngạc vươn tay, nắm một cánh hoa hồng trong đó, trong lòng như cơn sóng từng hồi lãng mạn ngọt ngào và cảm động, làm cho đầu óc mình choáng váng. . . . . . Đồng nghiệp bên trong khách sạn, còn có Đường Khả Hinh và đám người Thơ Ngữ cũng rối rít kinh ngạc đi ra, kích động nhìn cảnh tượng này. . . . . .

"Ồ. . . . . . ." Càng lúc càng nhiều đồng nghiệp đi qua, rối rít đứng ở xung quanh Nhã Tuệ, nhìn phía xa Lâm Sở Nhai mặc tây trang màu đen nghiêm túc, tay bưng 999 đóa hoa hồng đỏ thẫm, được Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt cùng đi, hết sức hết sức kích động đi về phía đại sảnh khách sạn, lập tức đài phun nước trước quảng trường thế kỷ rối rít bay ra bọt nước nhiều màu, rất lãng mạn bay múa. . . . . .

Nhã Tuệ kinh ngạc xoay người, kích động nhìn Lâm Sở Nhai đang cầm hoa, nở nụ cười thâm tình, từng bước từng bước đi về phía mình, hai mắt của cô nhanh chóng đỏ thắm, cũng thâm tình kinh ngạc cảm động nhìn anh. . . . . .

Lâm Sở Nhai đang cầm hoa, càng lúc càng đi gần tới Nhã Tuệ thì Tô Lạc Hoành lập tức búng ngón tay, kỹ sư đại sảnh khách sạn lập tức nhấn hiệu ứng 3D, cả đại sảnh lập tức biến thành giáo đường màu trắng lãng mạn theo phong cách Châu Âu, rất nhiều hoa cầu hoa hồng màu trắng lãng mạn xoay tròn ở xung quanh, mà hình ảnh Nhã Tuệ hết sức động lòng người, mặc lễ phục màu xanh, cũng dịu dàng chợt xuất hiện trên không trung. . . . . .

"Ồ ! !" Rất nhiều khách ở đại sảnh khách sạn cùng nhìn cảnh tượng này, rối rít kinh ngạc vui vẻ vỗ tay! Trần Mạn Hồng cũng ở trong đám người, hết sức cảm động, đau lòng nhìn Nhã Tuệ, biết cô đi tới bước này không dễ dàng, Đường Khả Hinh cũng được Thơ Ngữ giải thích một chút, cũng kích động tràn lệ nở nụ cười . . . . . .

Lâm Sở Nhai ở trong khung cảnh như giáo đường lãng mạn, đi tới trước mặt của Nhã Tuệ, nhìn dáng vẻ cô mất hồn lại kích động như vậy, anh lập tức dịu dàng mỉm cười, trong sự sốt ruột trông chờ của mọi người, quỳ một chân trên đất, giơ thật cao bó hoa hồng nặng mấy chục cân, nhìn người phụ nữ mình yêu ở trước mặt, chân thành thật lòng nói: "Nhã Tuệ yêu! Hôm nay đáng giá kỷ niệm như vậy, chúng ta quay về những ngày tốt đẹp, anh muốn nói tiếng cám ơn em trước, cám ơn em đã làm cho một người đàn ông cả ngày rong chơi, hiểu được vị đắng và ngọt ngào của tình yêu. Trước kia cuộc sống của anh vẫn luôn không có dừng chân, cũng vẫn cảm thấy nên tiếp tục như vậy, nhưng một ngày đông sâu lạnh gặp em, anh mới hiểu được, tình yêu chân chính chính là điểm dừng chân và chờ đợi, cho tới bây giờ anh cũng không có nói với em, đêm đó cùng em đi qua con đường dài ướt đẫm, sau khi trở về, trắng đêm anh không ngủ được, chỉ một vài giây lại không ngừng nhớ đến em. . . . . ."



Hai mắt Nhã Tuệ ẩm ướt, im lặng nhìn Lâm Sở Nhai, không nhịn được nhớ tới những ngày mất đi Khả Hinh, Lâm Sở Nhai làm bạn. . . . . .

"Nếu như nói cả cuộc đời rất dài. . . . . ." Lâm Sở Nhai tiếp tục nhìn Nhã Tuệ, hai mắt cũng tràn đầy nước mắt, thâm tình nói: "Nhưng ngẫm lại cả đời chẳng qua cũng chỉ là mấy chục năm liền, anh và em cũng đã trải qua gần ba mươi năm cuộc đời, sau một chặng đường dài như vậy mới gặp được nhau, có lúc anh suy nghĩ một chút, cảm thấy thời gian thật ngắn, anh nên dùng cách gì để chứng minh tình yêu của anh đối với em từng ngày? Anh cũng có nghi ngờ! Nhưng đây là chuyện cả đời anh phải cố gắng! Mỗi ngày anh đều tự hỏi mình một lần, phải yêu em như thế nào mới có thể làm cho em thật hạnh phúc! ? Anh sẽ thực hiện chuyện tình này đến cùng, cho đến ngày sinh mạng kết thúc! Mỗi ngày chúng ta yêu nhau, anh sẽ bảo vệ em, che chở cho em, yêu em, thương em. . . . . . Tôn trọng tất cả mọi chuyện của em, bao gồm sự nghiệp của em, mơ ước của em, tương lai của em! Người nhà của em, bạn bè của em! Anh cũng sẽ chú tâm dâng hiến bản thân mình, vì hạnh phúc của em mà cố gắng làm việc, để cho em được kiêu ngạo và tự hào vì anh! Hôm nay ở tại nơi thể hiện giá trị và ý nghĩa cao nhất của em, ở trước mặt đồng nghiệp của em, ở trước mặt em gái yêu mến của em, anh xin cầu hôn với em, cũng phát ra lời thề cả đời anh, anh yêu cả trọn đời mãn kiếp, đời đời kiếp kiếp! Vĩnh viễn không thay đổi! !"

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng chợt đau nhói, nhớ tới Nhã Tuệ, người chị gái này đối với mình và đối với tất cả mọi người xung quanh đều tốt, có thể vào lúc này, nhận được cảnh tượng này, nhận được lời nói thâm tình như vậy, mà kích động, mà rơi lệ. . . . . .

Nhã Tuệ cũng kích động đến rơi lệ, đau lòng, ngọt ngào nhìn Lâm Sở Nhai quỳ gối trước mặt của mình, cứ nói ra lời chân tình thật lòng như vậy, lập tức cảm giác từng cánh hoa hồng dịu dàng, thật hạnh phúc tung bay ở trong thế giới của mình, vẫn như mộng như ảo, không thể tin được. . . . . .

"Nhã Tuệ! !" Trong ánh mắt của mọi người, Lâm Sở Nhai giơ lên bó hoa hồng kia, kích động nói: "Gả cho anh !"

Mặt của Nhã Tuệ lập tức đỏ lên! ! !

Lời này vừa nói ra, tiếng vỗ tay xung quanh chợt vang lên, rất nhiều đồng nghiệp, rối rít vỗ tay, kêu to: "Gả cho anh ấy đi! ! Gả cho anh ấy đi! ! Gả cho anh ấy đi! ! Gả cho anh ấy đi! !"

Đường Khả Hinh và Trần Mạn Hồng, còn có cả đám nữ đồng nghiệp thích Nhã Tuệ, cũng rối rít lau lệ, cùng mọi người vỗ tay. . . . . .

Nhã Tuệ nghe tiếng vỗ tay và tiếng reo vui xung quanh, cô lại im lặng, dịu dàng nhìn Lâm Sở Nhai. . . . . .

"Gả cho anh, ! Nhã Tuệ! Anh sẽ yêu ngươi cả đời! !" Lâm Sở Nhai lại căng thẳng giơ hoa hồng lên, lại gần Nhã Tuệ một chút, sợ có sơ xuất, vội vàng nói: "Em không biết, anh chuẩn bị cầu hôn trong nửa giờ ngắn ngủi này, thiếu chút nữa mạng của anh tiêu rồi ! Anh biết rõ là hơi đơn giản vội vã! Tương lai hôn lễ, anh sẽ bù đắp cho em! Vợ! ! Nhanh lên một chút, anh mỏi tay quá!"

Mọi người không nhịn được bật cười một trận, Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt càng kêu to: "Chị dâu, đồng ý anh ấy đi! Gốc bó hoa này nặng ba mươi cân đấy!"

Phốc! !

Nhã Tuệ không nhịn được cúi đầu bật cười, lại dịu dàng nhìn Lâm Sở Nhai, cuối cùng ngọt ngào cũng chân thành nói: "Cám ơn Thượng Đế, để cho một đàn ông như anh tới đến bên cạnh em, để cho em cảm nhận vị đắng và ngọt ngào của tình yêu! Để cho em hiểu, nó chính là chờ đợi và chờ đợi! ! Cám ơn anh hôm nay cầu hôn với em !"

Cô nói xong, lại do dự một lát, nhìn Lâm Sở Nhai. . . . . .

Lâm Sở Nhai lập tức nín thở, trợn to hai mắt, nhìn cô. . . . . .

Nhã Tuệ lại ngọt ngào cảm động rơi lệ nở nụ cười, cuối cùng gật đầu, nói: "Em chấp nhận! ! Em chấp nhận! ! Em chấp nhận . . . . . . . . . . "

Rầm! !

Cả đại sảnh khách sạn, đồng nghiệp rối rít vỗ tay, Tào Anh Kiệt cùng Tô Lạc Hoành vươn tay kêu to yeah một tiếng, Lâm Sở Nhai càng hưng phấn cầm hoa hồng đứng lên, làm một dấu tay siêu cấp hưng phấn, cười đến không biết trời đất, vẫn nhào tới trước mặt của Nhã Tuệ, trước tiên hung hăng hôn cô một cái, lại đưa hoa hồng đến trước mặt cô, ngọt ngào hạnh phúc nói: "Vợ! ! Xin thu hoa!"

Nhã Tuệ không nhịn được mỉm cười, vươn tay nhận lấy bó hoa hồng cực lớn, lập tức thiếu chút nữa theo bó hoa té xuống, cô rất gấp gáp ôm lấy, làm cho mọi người cười ha ha, Lâm Sở Nhai càng đau lòng ngọt ngào ôm chặt vợ, trước hết để cho cô ôm tốt bó hoa kia, mới kích động lấy cái hộp nhung đậm, trước mặt mọi người, chậm rãi mở ra, một chiếc nhẫn kim cương lóe lên màu xanh thẳm theo cung cách hoàng gia, trên đỉnh là hai cánh hoa tròn mở ra, bên trong một viên ngọc xanh ba kara tạo hình trái tim, hết sức xinh đẹp và vô cùng cao quý. . . . . .

Nhã Tuệ nhìn vào bên trong, ưa thích ngay. . . . . .

Lâm Sở Nhai ngọt ngào nhìn xuống cô một cái, mới chậm rãi rút chiếc nhẫn đính hôn ra, dịu dàng nâng tay phải của Nhã Tuệ, chuẩn xác đeo vào tay phải của cô, viên kim cương màu xanh mê người đột nhiên lóe sáng ở trên ngón tay thon dài của Nhã Tuệ, lộ rõ cao quý. . . . . . Nhã Tuệ gần như yêu thích không buông tay, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương đính hôn, thật sự mỉm cười hạnh phúc. . . . . .

"Hôn một chút! !" Mấy người Tô Lạc Hoành lại kêu lên! Mọi người cũng theo tiếng kêu la kêu lên ầm ĩ. . . . . .

Nhã Tuệ rất thẹn thùng nở nụ cười, Lâm Sở Nhai ngược lại không khách khí ôm lấy vợ, giơ bó hoa hồng cực lớn lên, ở trên môi của cô hung hăng hôn một cái, lại thoát ra đầu lưỡi cùng với cô triền triền quấn lấy nhau, cuồng nhiệt hôn nhau! ! !

"Ồ. . . . . . . . . ." Tất cả mọi người lại kích động sôi trào vỗ tay cười rộ lên ! !

"Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm . . . . . . . " Trên bầu trời rất nhiều bong bóng bay rối rít vui mừng nổ tung, bay xuống rất nhiều giấy màu, bay xuống trong khoảnh khắc hạnh phúc này ! !

Khu phía Tây, ‘phòng tổng thống' bạch kim !

Trang Hạo Nhiên nghe âm thanh vui mừng như thế, lập tức đi trước đến trước cửa sổ sát đất, cũng có thể nhìn tấy giấy bảy màu, bay bay rất lãng mạn, anh lập tức bóp cổ tay suy nghĩ, ngày vui mừng như vậy, tại sao có thể không có mình? Anh biết hôm nay Lâm Sở Nhai muốn cầu hôn, anh lập tức muốn đi ra ngoài, nói xong, anh lại kích động vọt tới trước cửa phòng, lập tức mở cửa . . . . . .. . . . . .

Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ tức giận đứng ở đầu kia, lập tức vung gậy golf lên, ầm một tiếng, đánh trái banh golf trên mặt sàn về phía Trang Hạo Nhiên, quát lớn: "Nếu như con dám ra khỏi cánh cửa này, đi theo ngâm suối nước nóng, ông đây sẽ đánh con nát bét ở chỗ này! !"

Trang Hạo Nhiên đổ mồ hôi lạnh toàn thân, đóng cửa lại, nghe được tiếng banh golf đánh vào trên cửa, vị trí này đối diện cái ót của mình, anh lại cảm giác tê dại và đau đớn, nhăn mặt, bất đắc dĩ! !
Nhấn Mở Bình Luận