Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Editor: Thùy Trang Nguyễn

Không khí lạnh lẽo kéo dài chợt giảm xuống, ánh lửa trong vườn nho vẫn kéo dài mãnh liệt!

Vô số người làm vườn phát hiện những cây nho đã tạm thời ổn định, liền nhao nhao cao hứng bừng bừng một bên vỗ cánh, một bên vừa nói vừa cười bàn về việc thu hoạch năm nay. Lý Vĩ cũng đứng trong vườn nho kéo thiết bị ra, giúp đỡ Bác Dịch kiểm tra độ ẩm không khí trong vườn nho, còn có nhiệt độ chỗ trú rượu. Một số công nhân cao hứng mang ra ba thùng gỗ, bên trong là xích hà châu ba năm, Bác Dịch nói tối nay mọi người vất vả, lúc cho bọn họ tiền thù lao còn mang ba thùng rượu tại kho ra mời mọi người thưởng thức.

Có một số người vợ đã từ trên thị trấn mua về một số loại thức ăn, mọi người cùng nhau ngồi bên trong vườn nho, lấy rượu từ bên trong thùng gỗ ra uống, một bên nướng thịt vô cùng hài lòng, một chút cũng không cảm giác được không khí lạnh lẽo.

Trang Ngải Lâm ngồi trên sô pha trong phòng khách nhìn vườn nho bên ngoài cửa sổ, mọi người vừa nói vừa cười, dáng vẻ vô cùng cao hứng. Hai tròng mắt cô lưu chuyển có lẽ hiểu được sự nhiệt tình của Đường Khả Hinh đối với rượu đỏ, ôm ấp một loại tình cảm tinh tế.... Nghĩ tới đây, cô lại hơi quay đầu nhìn về phía phòng bếp bên cạnh, Bác Dịch vẫn như cũ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, đưa lưng về phía mình, vươn hai tay vào trong bồn nước lạnh rửa sạch rau.

Cô liền như vậy nhàn nhạt nhìn anh, sau đó không kìm lòng được làm bộ vô ý cầm chén hồng trà nóng lên đi về hướng phòng bếp...

Lúc này Bác Dịch đã đem rau dại rửa sạch, sau đó đặt trên chiếc thớt màu xanh, lại cầm lên cá hồi nhờ mấy cô phụ nữ trong thôn mua về từ trên thị trấn, đựng trong chiếc túi trong suốt đem nó để vào trong nước đá.

Trang Ngải Lâm nghiêng người tựa vào cánh cửa bên cạnh, một bên cầm chén hồng trà đặt bên môi, một bên nhìn cá hồi ngâm mình trong nước đá, làm bộ vô ý hỏi; "Vì sao... Cần phải dùng nước đá, trực tiếp bỏ vào trong nước bình thường không được sao? Đây không phải là nhiệt độ thấp hơn một chút sao? Dù sao đựng trong túi nhựa còn sợ cái gì?"

Bác Dịch một bên cầm dao cắt táo, một bên mặt bộc lộ nụ cười nhàn nhạt, hơi trầm giọng nói; "Trực tiếp dùng bọt nước, coi như là cách một cái túi nhựa, cá hồi tươi nhưng vẫn bị trôi mất, thế nhưng nếu như dùng nước đá, cá không chỉ ngon mà còn có hương vị mặn mà đặc biệt của biển Nhật Bản..."

Trang Ngải Lâm nhẹ nhíu mày, có chút không tin.

Bác Dịch tựa hồ cảm thấy, nghiêng mặt mỉm cười nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: "Không tin? Tài nghệ của anh, trừ em trai của em có khả năng khiêu chiến, dự đoán không có ai.."

Chậc!

Trang Ngải Lâm không ủng hộ, cảm thấy người làm thức ăn cùng dịch rượu, đều có chút cố làm ra vẻ huyền bí.

"Những người như chúng ta, đối với thức ăn và rượu ngon trên thế giới, hẳn là sẽ không quá hiểu ..." Bác Dịch tiếp tục một bên gọt táo, một bên lại thực sự nói; "Khả Hinh có hiểu một ít, cô ấy đối với thức ăn và rượu trời sinh nhạy bén, dường như không cần trải qua nhiều hiểu biết là có thể trực tiếp cảm ứng!"

Hôm nay đã lần thứ ba! !

Trang Ngải Lâm xị mặt, nóng mắt trầm mặc nhìn về phía người này đã lâu, mới từng chữ từng chữ sâu xa nói: "Anh thực sự đối với cô cảm xúc rất sâu a!"

"Anh tán thưởng cô ấy..." Bác Dịch thực sự nói xong, táo đã gọt xong, anh lại thuận lợi lấy cá hồi ra, lấy nước chanh tẩy rửa sau đó đặt lên một cái thớt khác, cầm lên con dao nhỏ sắc bén, khẽ đặt lên thân cá thử một chút, liền bắt đầu thong thả cắt miếng.



Trang Ngải Lâm không biết vì sao, không hiểu cảm giác trái tim có chút hoảng, trực tiếp muốn xoay người, lại phát hiện bên môi có chút lạnh, cô giật mình, nâng mí mắt nhìn về phía người trước mặt...

Bác Dịch tay cầm khối cá hồi, vẻ mặt bộc lộ ý cười, đem nó giơ lên một bên môi của cô, phát hiện môi của cô không tô son, màu sắc vẫn vô cùng đẹp, căng mềm, ánh sáng chiếu vào như phấn hoa hồng đỏ, anh lại đem cá phiến đưa tới bên môi của cô, có một loại thật sâu rung động nói; "Ăn đi... Bởi vì khí trời lạnh lẽo, anh không làm sashimi cho em, một hồi anh sẽ chiên nó lên, chấp nhận ăn một miếng thử xem, có phải hay không có chút tươi ngon?"

Trang Ngải Lâm nhìn người đàn ông này...

Bác Dịch cũng dần dần nhìn về phía cô gái này, vẫn như cũ có chút không dám tin cô lưu lại trong ngôi nhà tịch mịch này, nghĩ tới đây, anh lại giơ lên miếng sashimi, cảm tính mà khàn khàn nói; "Há mồm ra..."

Trang Ngải Lâm cảm giác mình không hết hờn giận, lại vẫn như cũ hơi cúi đầu ăn miếng sashimi, tinh tế nhai, quả nhiên phát hiện ngâm trong nước đá lại dùng Axít xi-tric rửa qua sashimi, vị ngon vô cùng, có một loại vị mặn đặc thù, tạo thành sự đặc biệt riêng của nó. Ánh mắt của cô hơi sáng lên nhìn về phía Bác Dịch...

Bác Dịch dường như nhìn thấy sự hài long trong mắt Trang Ngải Lâm liền mỉm cười, tiếp tục xoay người bận rộn phết bơ vào chảo nóng, một bên chuẩn bị chế biến thức ăn, một bên nói: "Em lại bàn cơm phía sau ngồi một chút, lập tức có đồ ăn."

Anh nói xong đã đem một phần gan ngỗng bỏ vào chảo.

"Đây là trấn nhỏ cái gì? Đến gan ngỗng cũng có?" Trang Ngải Lâm kỳ quái ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng Bác Dịch.

Bác Dịch vừa bận rộn vừa nói: "Em chớ xem thường thị trấn nhỏ như vậy, thế nhưng kéo dài mấy chục dặm quanh sườn núi, đầy đủ các loại nho, những chủ trang trại nho rất nhiều, còn có người từ nước ngoài đến, cho nên phong cách tròn thị trấn cũng tương tự như nước Đức, rượu trái cây cũng vô cùng nổi danh, đừng nói đến gan ngỗng, nhưng loại thức ăn ngon mà mọi người không biết tên cũng có."

Thảo nào hôm nay ông lão chăn trâu, nói chuyện bất phàm như vậy.

Trang Ngải Lâm không nói nữa chỉ là hơi uống một ngụm hồng trà, vẫn như cũ có thể nghe thấy những âm thanh bên ngoài vườn, cô nhớ tới vừa rồi dùng lò sưởi tháp xua đi cái lạnh nói; "Vì sao không trực tiếp rắc dược phẩm trừ sương? Mà phải cần dung biện pháp xua lạnh gian nan như vậy?"

Bác Dịch nghe lời nói ngốc nghếch này, đành phải nhàn nhạt xoay người, vẻ mặt mang theo ý cười nói: "Ngải Lâm, anh dùng biện pháp nguyên thủy để chăm sóc vườn nho, không phải là vì làm bộ làm tịch, càng không phải là vì mộng tưởng vĩ đại nào, đây chỉ là thái độ của anh... Vì sao có một số việc, một số vât tinh xảo như vậy, đáng giá được mọi người mô phỏng theo cùng tán dương? Là bởi vì nó có tồn tại một giá trị tất yếu cùng giá trị thực tế. Anh vì bộ thiết bị đẩy lùi cái lạnh này cơ hồ táng gia bại sản, anh vì những đôi cánh bướm ấy đã đi khắp toàn bộ Tô Hàng... Nhưng khi anh phát hiện lúc hai bàn tay trắng, tất cả sự trả giá đều trở nên không có gì cả, thay vào đó là tình yêu đối với dịch rượu, theo từng thùng rượu chậm rãi chảy ra, tỏa ra hương vị mà anh đã từng mộng tưởng, anh cảm thấy tất cả đều đáng giá.... Phun dược phẩm trừ sương không phải là không tốt, thế nhưng... Mảnh đất mấy nghìn năm gắn bó với sinh mệnh, mang đến cho chúng ta hương vị cùng cảm xúc, lại theo phương pháp thuận lợi cho chúng ta mà trở nên từ từ mất đi hương vị cùng ánh sáng mà nó vốn có... Có đôi khi cô đơn anh cũng suy nghĩ, mình kiên trì như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Bởi vì xác thực không có bao nhiêu người sẽ hiểu rõ..."

Trang Ngải Lâm nâng mí mắt nhìn về phía anh trầm mặc đứng trước bếp, không lên tiếng...

Bác Dịch cũng mỉm cười nhìn về phía cô, sâu xa nói: "Nhưng là sinh mệnh không phải là muốn giao phó cho chính mình sao? Không thẹn với lương tâm, quả thật có chút mệt mỏi, thật là phải rất kiên định... Ít nhất mỗi người các em đều uống được rượu của anh, đều khỏe mạnh ... Đều là anh dung tình cảm dạt dào và vất vả cực nhọc trả giá."

Trang Ngải Lâm sâu hơn nhìn về phía anh.

Bác Dịch cũng nhìn thật sâu về phía cô, lại nở nụ cười, thật tình nói; "Cám ơn em đêm nay đã ở lại... Ăn bữa cơm này!”

Trang Ngải Lâm không nói gì, tiếp tục uống hồng trà nóng, vài người hầu cùng vệ sĩ lẳng lặng đứng bên ngoài chờ, chờ đợi...



Bác Dịch nhanh chóng xoay người, lại tiếp tục nấu nướng...

Lúc này Trang Ngải Lâm không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng anh, cơ thể hơi hoạt động, đều có vẻ trầm trọng như vậy, cô đơn nhưng lại tỏa ra mị lực hấp dẫn.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, khí lạnh chợt giảm xuống, vô số người làm vườn phát hiện nhiệt độ ổn định, liền dừng mấy cánh bướm lại, mà đơn độc đốt ấm tháp, hài lòng xua đi cái lạnh...

Bác Dịch nhanh chóng đem rau dại rau trộn với mayonnaise để lên bàn, lại đến gan ngỗng chiên cùng táo cuộn vào cùng nhau tạo thành từng viên nho nhỏ, lại đến cá hồi chiên tưới lên một chút tương chanh, lại bỏ giấy bạc bọc thịt ốc biển mà mấy thợ thuyền hấp lên, tổng cộng ba đĩa đặt lên bàn. Khi anh cẩn thận từng li từng tí dỡ giấy bạc xuống, ở bên trong lộ ra hương vị ốc biển mặn mặn, có thêm hương vị của tỏi tỏa ra.

Trang Ngải Lâm nhìn thức ăn trước mặt, ánh mắt sáng ngời, quả nhiên anh nấu nướng cùng mấy vị phu nhân của người làm vườn không giống nhau, nữ vương này đói bụng.

Bác Dịch mỉm cười liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm, lúc này mới xoay người đi tới trước tủ lạnh, từ bên trong lấy ra chai rượu vang chay xuất xứ Hungary! ! Nhìn chung toàn bộ châu Âu, bao gồm Áo, cũng chỉ có một loại dịch rượu có thể vào chọn vào thế giới bách đại, chính là rượu vang chay! Tức là rượu nho trên thế giới thường nhấn mạnh những rượu nho quý Botrytis. Có liên quan đến phát minh rượu nho Botrytis, các quốc gia tranh luậngần trăm năm vẫn chưa thể định đoạt, nhất là Pháp cùng Đức nhao nhao phân tranh rượu Botrytis thuộc về phát minh của quốc gia mình, thế nhưng theo lịch sử khảo cứu, càng nhiều người đều cho là nên là Hungary phát minh!

Bác Dịch cầm trong tay chai rượu đơn thuần mà tinh túy này, thuộc về những quả nho tầng trên áp chế nhưng quả nho tầng dưới mà ra nước tự nhiên, cũng không phải do công nhân dùng công cụ nghiền ép, riêng là chờ đợi cho nho ra nước tự nhiên sẽ phải trải qua ba tới năm năm, độ ngọt từ 450 khắc trở lên. Muốn kết tinh tin hoa thành một chai rượu chay của Hungary, riêng là lấy nước ép đến cô đọng nó cần đến mười năm! Ở thế kỷ 18, nó được sử dụng làm xuân dược, nghe nói một giọt rượu cũng đã có thể làm con người phiêu phiêu dục tiên, độ ngọt của dịch rượu đánh vào vô cùng mạnh, trong nháy mắt là có thể chinh phục sự mạnh mẽ cùng lạnh lùng của con người.

Trang Ngải Lâm có chút không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn Bác Dịch thực sự lấy ra chai rượu này, cô vô thức liếc một cái vào bình rượu, cư nhiên nhìn thấy năm 1993, hai tròng mắt của cô nhanh chóng lưu chuyển...

Bác Dịch lại nhàn nhạt vì cô giải thích nghi hoặc, đem bình rượu để xuống mới nói; "Năm 1993 rượu chay Botrytis, độ ngọt lên tới đường 497, được Đức cho các loại rượu vang trên thế giới, là tinh hoa trong rượu thiên vương... Anh làm phiền một thương nhân buôn rượu mấy năm mới đến được tay… Nguyên bản... Anh chuẩn bị đặt một trăm năm..."

Trang Ngải Lâm không thể tưởng tượng ra, ngẩng đầu nhìn về phía anh, trực tiếp mạnh mẽ nói; "Chẳng lẽ là vừa rồi không cẩn thận mở ra ? Là tôi sao?"

Rõ ràng chính là cô, cô không muốn nhận! !

Bác Dịch lại ngồi xuống, mỉm cười nhìn về phía cô, lắc đầu nói; "Không phải... Không phải em phá , nếu như là chưa mở ra sao anh có thể để trong tủ lạnh?"

"Đúng vậy! ! Tên hỗn đản nào mở ra ?" Trang Ngải Lâm phát giác cùng mình không quan hệ, có chút thả lỏng.

Bác Dịch nhìn thật sâu về phía cô một lúc lâu, mới từng chữ từng chữ nói; "Em trai em!"

Sắc mặt Trang Ngải Lâm vừa thu lại, nhìn về phía vẻ mặt thâm trầm của Bác Dịch, hai tròng mắt của cô lưu chuyển một hồi mới chững chạc đàng hoàng đứng lên nói; "Anh chờ đó! Tôi lập tức trở lại đánh chết nó! !"

Cô nói xong, người đã nhanh chóng đứng lên...

Bác Dịch lại nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay cô, thật sâu mà cảm tính nhìn cô...
Nhấn Mở Bình Luận