Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Sáng sớm hôm sau, phải đến hiện trường dựng lại vụ án.

Mọi người bởi vì quá mức mệt mỏi, cũng rối rít im lặng đi khỏi, bao gồm Diệp Mạn Nghi và Tưởng Vĩ Quốc vì con trai mà hao tổn tâm tư, Tưởng Tuyết Nhi ôm gấu bông, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh ở xa xa vẫn một thân một mình, đứng ở trước phòng săn sóc đặc biệt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong, dáng vẻ lộ ra mệt mỏi và tiều tụy. . . . . .

“Chị!” Tưởng Tuyết Nhi đột nhiên lặng lẽ tránh thoát cánh tay cha, chậm rãi đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh chớp mắt, quay đầu mệt mỏi nhìn Tuyết Nhi.

Tưởng Tuyết Nhi mở to đôi mắt ảo mộng, nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng giống như đứa bé nói: “Đừng tiếp xúc với hoa hồng. . . . . . không nên. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn cô.

Tưởng Tuyết Nhi không nói gì nữa, vội vàng xoay người, đi theo cha mẹ đã đi xa.

Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng Tưởng Tuyết Nhi đi xa, suy nghĩ tới lời cô mới nói, nghi ngờ lời của cô, liền theo bản năng duỗi ngón tay, ngửi nhẹ đầu ngón tay một cái, còn lưu lại mùi thơm sửa tắm hoa hồng ngày hôm qua. . . . . .

“Chuyện này. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, nhìn về phía người nhà họ Trang còn chưa đi khỏi, nghi ngờ nói: “Có thể có quan hệ đến Khả Hinh bị đâm lần trước hay không?”

Trang Hạo Nhiên đỡ mẹ đứng ở một bên, sắc mặt cũng đông lại.

“Chuyện lần trước, không phải Tổng Giám đốc Tưởng vẫn luôn điều tra sao?” Lâm Sở Nhai nhìn bọn Trần Tuấn Nam, nghiêm túc hỏi.

Trần Tuấn Nam chậm rãi gật đầu, nói: “Chuyện Đường tiểu thư bị đâm lần trước, Tưởng tổng hạ lệnh đã phái người vẫn điều tra đến bây giờ, nhưng hoàn toàn không có manh mối. . . . . .”

“Hoàn toàn không có manh mối?” Tô Lạc Hoành cũng nghi ngờ nhìn anh, nói: “Lưới trời tuy thưa, người gây án không thể nói biến mất liền biến mất chứ?”

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, mệt mỏi không lên tiếng, bởi vì sau đó cảnh sát cũng tới hỏi mình tình huống lúc ấy, cô đã nói hết chuyện mình biết cho cảnh sát.

Trần Tuấn Nam cũng hết sức khổ não chuyện này nói: “Kẻ gây án rất có kinh nghiệm, chọn lúc trời mưa to mới ra tay, phải biết gây án lúc trời mưa, dấu vân tay hoặc dấu vết tại hiện trường cũng sẽ bị chôn lấp hoặc tẩy rửa, cho nên đây là vấn đề khó khăn rất lớn của cảnh sát, nhưng có một chuyện có thể khẳng định!”

Mọi người cùng nhau nhìn anh.

Trần Tuấn Nam cũng ngẩng đầu lên nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Chính là người này hết sức quen thuộc kiến trúc và hoàn cảnh của bệnh viện!”

“Hết sức quen thuộc bệnh viện?” Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn anh.

“Đúng vậy !” Trần Tuấn Nam khẽ gật đầu, nói: “Lúc ấy Tập đoàn Á Châu chúng tôi xây dựng bệnh viện cao cấp này đã nghĩ tới phục vụ cho khách tham dự hội nghị tại khách sạn và câu lạc bộ, cùng căn hộ cao cấp gần đây nhất công ty địa ốc xây dựng cho tập đoàn chúng tôi, như vậy nơi này cũng thuộc về một trong những công trình của Tập đoàn Á Châu chúng tôi, lúc ấy Tổng Giám đốc Tưởng ra lệnh, nhất định phải xây bệnh viện sang trọng nhất thành phố, cho nên kỹ sư thiết kế . . . . . .”

“Văn Phong!” Trang Hạo Nhiên nói nhanh tên của người này.

Trần Tuấn Nam gật đầu nói: “Đúng vậy. Lúc ấy cậu chủ Tưởng tiếp nhận xây dựng bệnh viện này, phát huy trọn vẹn trí tuệ và tài năng của mình, cố ý tính toán khu rừng dừa và bụi cây thấp ở phía trước bệnh viện, cách bài trí địa hình xây dựng giống như mê cung, nó sẽ đón lấy ánh mặt trời, phát ra màu xanh khác nhau, có thể che ánh sáng rất tốt, hơn nữa chỉ có rất ít người nhà họ Tưởng và tôi biết, cách bài biện rừng cây này, có thể tránh được cameras. Nhưng. . . . . .”



“Cái gì?” Mọi người cùng nhau nhìn anh hỏi.

Trần Tuấn Nam bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi vì bảo đảm bệnh viện được theo dõi chặt chẽ, các bệnh nhân có thể an tâm ở lại, chúng tôi lại nghiên cứu kiểm tra lại đối với từng rừng cây giống như mê cung, lại đặt cameras một lần nữa. Theo lý mà nói, người kia không thể biến mất ở trong rừng cây như vậy. Trừ khi. . . . . . sau khi anh ta gây án, quay trở lại bệnh viện một lần nữa!”

“Ý của cậu là. . . . . .” Trang Ngải Lâm nghe cũng không khỏi cau mày, nghi ngờ nói: “Tên hung thủ này sau khi gây án, có thể trở về bệnh viện?”

“Đúng vậy!” Trần Tuấn Nam gật đầu.

“Vậy lập tức tra điều màn hình giám sát xem!” Trang Ngải Lâm nói.

Trần Tuấn Nam bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Đúng vậy, nhưng biểu hiện màn hình giám sát, sau khi Đường tiểu thư trúng dao, cũng không có người đi vào bệnh viện lúc đó, hơn nữa bên ngoài bệnh viện cũng không có phát hiện người nào. . . . . .”

Mọi người cùng nhau im lặng.

“Tổng Giám đốc Tưởng vì chuyện này, hao tổn tâm tư, thậm chí còn làm áp lực với Thị Trưởng. . . . . . Có thể muốn đòi cho Đường tiểu thư một công đạo thôi. . . . . .” Trần Tuấn Nam cười khổ nói.

Đường Khả Hinh sững sờ, nghe lời này, hai mắt khẽ lóe lên, chậm rãi quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong phòng bệnh, anh vẫn ngủ say. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ nhìn cô một cái, liền trầm trọng nói: “Mặc kệ như thế nào, tập đoàn chúng ta xảy ra chuyện như vậy, thật sự quá đáng sợ. Hạo Nhiên, lần này Thiên Lỗi gặp chuyện không may, con nhất định phải phối hợp với cảnh sát điều tra, bao gồm chuyện của Khả Hinh lúc trước. . . . .”

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, im lặng gật đầu.

“Chúng ta trở về thôi, nơi này có bảo vệ và vệ sĩ, không có việc gì.” Trang Tĩnh Vũ mệt mỏi đỡ vợ, khuyên mọi người đi khỏi. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

“Khả Hinh. . . . . . Trở về đi. . . . . . Cô chờ ở nơi này cũng vô ích . . . . . .” Trang Ngải Lâm vẫn có chút đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở bên trong bức tường thủy tinh, cũng không nhúc nhích.

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, ngẩng đầu lên đau lòng nhìn cô.

Ân Nguyệt Dung nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, liền đau lòng tiến lên, mới vừa muốn khuyên cô. . . . . .

Trang Ngải Lâm lại nắm chặt cổ tay của mẹ, ý bảo đừng đi qua, chỉ nhắc nhở mọi người im lặng đi khỏi, thậm chí đẩy nhẹ em trai bước đi.

Trang Hạo Nhiên im lặng đứng ở một bên, trái tim giống như nổ tung, đè nén ngột ngạt đau xót, nhưng chỉ đành phải chậm rãi xoay người, vẻ mặt cứng ngắc, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng kịch liệt, đi khỏi.

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh khẽ co rúm, ánh mắt đau lòng chợt lóe, lại ở trước bức tường thủy tinh, nắm chặt quả đấm, đau lòng tràn lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, từ trong thân thể kêu phát một hy vọng thật sâu. . . . . . Anh nhất định phải tỉnh lại. . . . . . Nhất định phải tỉnh lại. . . . . .

Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.



Cô gái này dần dần mệt mỏi, dọc theo tường thủy tinh trong suốt, lại ngã trên mặt đất, rất cô đơn ôm đầu gối, cúi đầu. . . . . .

Một chiếc Land Rover màu đen thắng gấp ở trước cửa bệnh viện.

Tô Thụy Kỳ chỉ mặc sơ mi kẻ ô trắng đen đơn giản, quần tây màu nâu, nhanh chóng đi xuống xe, sắc mặt nặng nề, phịch một tiếng đóng cửa xe, nhớ tới cuộc điện thoại mới vừa nhận được, anh lập tức đau lòng thở dài một cái, xông vào bệnh viện, đi tới phòng chăm sóc đặc biệt, lập tức nhìn thấy cuối hành lang xa xa có một cô gái đứng ở phía trước, rất cô đơn và không còn hơi sức. . . . . (tôi chính là ghét ĐKH ở chỗ này, cứ phải làm cho người ta quan tâm chăm sóc, THN đau lòng vẫn phải nhờ TTK tới chăm sóc).

Anh dừng bước lại, nhìn cô, trong lòng đau nhói.

Đường Khả Hinh giống như mệt mỏi, rất nhanh ngủ thiếp đi, mặt dính vào trên đầu gối, khuôn mặt tiều tụy và tái nhợt.

Tô Thụy bước thật nhanh đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, ngồi xổm xuống đau lòng nhìn cô, vươn tay nắm nhẹ bả vai của cô, kêu nhỏ: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh chậm rãi khẽ chớp hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ, giống như đứa bé mới sinh, khẽ lộ ra nụ cười yếu ớt và đơn thuần vừa đến trên thế giới này. . . . . . nụ cười thật khổ sở, thật khổ sở. . . . . .

Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhìn anh, thân thể hư mềm giống như trôi trên mặt biển cuộn trào, nhưng không nói được nên lời.

Tô Thụy Kỳ nhìn vẻ mặt cô, lập tức bất đắc dĩ, đè nén đau lòng nói: “Trời ạ, rốt cuộc thế giới này, còn muốn nhét thứ gì cho em? Từ lúc khuôn mặt em bị phá hủy, cuộc đời của em cũng chưa có một ngày yên tĩnh, có lẽ em chỉ muốn bình an sống qua mỗi ngày. . . . . . Nếu như có thể, anh tình nguyện không quen biết em trong thế giới chúng ta, em chỉ cần biết rượu đỏ của em là được, bởi vì em không phải là một cô gái dễ dàng bị cô đơn. . . . . .”

Nước mắt Đường Khả Hinh ứa ra, nhìn anh, nở nụ cười nhàn nhạt, từ trong thân thể yếu ớt khẽ thở ra mấy hơi, khàn khàn bất đắc dĩ, nói: “Anh ấy sống rồi. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ sửng sốt nhìn cô.

“Anh ấy sống rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh lại từ trong thân thể kéo lên mấy hơi thở, nhìn Tô Thụy Kỳ nói nhỏ.

Hai mắt Tô Thụy Kỳ dâng lên chút chua xót, khẽ gật đầu.

Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, mặt dán nhẹ vào tường thủy tinh, nước mắt từ từ chảy xuống, tâm lại lĩnh ngộ được bản chất khác của sinh mạng, bi thương, buồn bã nói: “Có lúc, sinh mạng là một cơn gió nhẹ, nó theo thế giới này vì mình cần mà tới, nó cũng theo thế giới này vì mình không cần mà đi, sinh mạng còn sống, nhất định là ý chỉ của Thượng Đế dành cho mình, cho dù bất kì ai cũng không thể một mình cân nhắc, quyết định và hãm hại người khác. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi không thể đi, anh ấy không thể đi. . . . . . Bởi vì sinh mạng của anh ấy không chỉ là cơn gió nhẹ, anh ấy còn là một tượng đài trên thành phố biển này, hô gió gọi mưa, tạo ra cơ hội và vui vẻ cho rất nhiều dân chúng. Có lẽ Thượng Đế gọi anh ấy đến đây, mà em cũng chỉ là một cơn gió nhàn nhạt, một chút mùi hoa, đi theo chu kì bốn mùa . . . . . .”

Hai tròng mắt Tô Thụy Kỳ hiện lên một chút nước mắt.

“Không ai nên đi. . . . . .” Thân thể Đường Khả Hinh khổ sở run rẩy, trên mặt lại vặn vẹo một chút bi thương sâu sắc, nhớ tới người đàn ông kia mới vừa đi khỏi, cô cắn răng nghẹn ngào khổ sở rơi lệ nói: “Người nên đi. . . . . . Là em . . . . . người đáng chết. . . . . . Là em . . . . .” (tôi đồng ý!)

“Khả Hinh!” Tô Thụy Kỳ lại đau lòng gọi cô.

“Thật ra em không thể đưa ra lựa chọn ích kỷ. . . . . .” Đường Khả Hinh nhớ tới cha khuyên và phản đối tình yêu của mình, khổ sở đè nén rơi lệ nói: “Em mang theo tình thương yêu của cha mẹ cho em mà đến, cuối cùng em không thể ích kỷ buông bỏ tình yêu này, cho nên đây là Thượng Đế trừng phạt em. . . . . . Em chấp nhận. . . . . . Em chấp nhận. . . . . . Em . . . . . chấp nhận. . . . . .”.

Cô nói xong đột nhiên kịch liệt thống khổ, đau thương lập tức ập tới, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, cả người mỏi mòn bi thương, hôn mê bất tỉnh, nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt dọc theo cánh mũi thê lương chảy xuống. . . . . .

“Khả Hinh . . . . . .. . . . . . ” Tiếng của Tô Thụy Kỳ đau đớn, kích động vang lên.
Nhấn Mở Bình Luận