Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

2 giờ chiều.

Đường Khả Hinh xách theo tài liệu, nhanh chóng từ trên xe buýt nhảy xuống, lập tức liền bị ánh mặt trời gay gắt làm cho bỏng rát sau lưng, cô thở ra một hơi, nóng đến mở bung cổ áo tây trang của mình, vừa thở vừa đi về phía trước. . . . . .

Phía trước một chiếc Bugatti Veyron màu đen số lượng có hạn, lấy dáng vẻ hết sức chói mắt, chạy về phía trước, cuối cùng dừng ở trước đại sảnh khách sạn.

Đường Khả Hinh lập tức dừng bước lại, gian trước vẫn muốn thi bằng lái, cho nên cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen này, la hoảng lên: “Trời ạ, xe thể thao cực đẹp.”

Cô vẫn cảm thấy chiếc Audi Pikes Peak đã xinh đẹp nhất.

“Đây là Bugatti Veyron, 43triệu!” Tiểu Vi ở phía sau, mỉm cười đáp lời.

Đường Khả Hinh nghe lời này, lại kinh ngạc nhìn tới trước.

Hai nhân viên tiếp tân khách sạn, mặc đồng phục màu trắng nhanh chóng đi ra, cung kính gật đầu đối với người khách phía trước.

Cửa xe từ từ mở ra.

Một thanh niên tuổi chừng 23-24 tuổi, để mái tóc ngắn hơi xoăn, tai trái đeo hoa tai đinh bằng kim cương, khuôn mặt rất đẹp trai, còn lộ ra mấy phần mùi thơm sữa ngọt, mặc T-shirt tay ngắn màu xanh dương nhạt nhãn hiệu thời thượng, quần dài màu trắng đơn giản, trên bả vai quàng khăn cổ đang lưu hành Paris rất hấp dẫn, hai mắt giống như không nhìn thấy thế giới này, linh hồn trống rỗng bình thản, cánh mũi thật cao, lộ ra thân phận cao quý của anh, đôi môi mím chặt, lộ ra không một chút thỏa hiệp. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn anh, cả người chấn động, giống như gặp qua ở nơi nào?

Hai nhân viên tiếp tân hết sức cung kính gật với anh, muốn giúp anh cầm túi xách LV trong tay. Thế nhưng anh lại nhàn nhạt hết sức nhẹ nhàng nắm túi hành lý, quăng ra ở phía sau vai, chậm rãi đi vào đại sảnh khách sạn.

“Rất đẹp trai, khách sạn chúng ta rất lâu không có khách nam đẹp trai rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên ôm tài liệu, mỉm cười nói một câu thế, liền ôm tài liệu đi vào trong.

Tiểu Vi và Tiểu Hà lập tức theo đuổi.

Trước quầy tiếp tân đại sảnh sang trọng.

Ba nhân viên tiếp tân, người mặc đồng phục màu đen, buộc búi tóc trang nhã, cùng nhau ngây ngô đứng ở một bên, kinh ngạc nhìn người thanh niên trẻ tuổi ở trước mặt.

Người thanh niên trẻ tuổi này nhàn nhạt đứng ở trước mặt ba người các cô, ánh mắt khẽ xoay tròn, đưa ngón trỏ đeo chiếc nhẫn đen thật to, cong lên, gõ nhẹ mặt bàn một cái, dùng tiếng trung không quá lưu loát, lộ ra mấy phần đàn ông người Nhật Bản, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn một gian phòng.”

Lúc này Từ Trạch Minh, mới giao ban trở lại, nhìn một thanh niên rất đẹp trai đứng ở trước mặt, ba cô gái lại ngây ngốc, anh vội vã ngại mất mặt lắc đầu đi tới, lập tức đẩy các cô ra, ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười nói: “Xin lỗi, xin hỏi ngài cần phòng khách như thế nào? Là ‘phòng tổng thống’, hoặc khu biệt thự VIP, hoặc phòng cảnh biển cao cấp?”

Hai mắt người thanh niên chỉ lóe lên một cái, mới dùng thái độ giống như không liên quan tới tôi, lạnh lùng nói: “Tôi muốn phòng cảnh biển cao cấp, thuận tiện chuẩn bị một chai Cal­va­dos. . . . . .”

Đường Khả Hinh chậm rãi dừng thân, đứng ở giữa đại sảnh khách sạn, ôm tài liệu, khẽ quay đầu nhìn người thanh niên kia.

Cal­va­dos là rượu vang trắng mùi táo người Pháp tương đối ưa chuộng, từ trước đến giờ là loại rượu uống sau bữa ăn, tại trung quốc, ít người biết uống loại rượu vang trắng này.

“Vâng, xin hỏi ngài còn có cần cái gì khác không?” Từ Trạch Minh lập tức mỉm cười hỏi.

“. . . . . . . . . . . .” Anh không nói nữa, chỉ nhàn nhạt đưa thẻ căn cước ra, đặt tại trước quầy, giao cho Từ Trạch Minh.

Từ Trạch Minh khẽ mỉm cười đưa hai tay ra, nhận lấy thẻ căn cước, giơ lên, đột nhiên thấy đại danh: Tưởng Văn Phong! ! Hai mắt của anh sáng lên, lập tức cung kính khom lưng về phía anh lễ phép căng thẳng nói: “Cậu chủ Tưởng! ! Hoan nghênh trở về nước! !”

Ba nhân viên tiếp tân có chút kinh ngạc nhìn quản lý.



Tưởng Văn Phong giống như không xem trọng địa vị này, chỉ căn dặn nói: “Đừng thông báo cho bất cứ ai, tôi tự có tính toán.”

“Vâng ! ! Chúng tôi lập tức chuẩn bị phòng cảnh biển nhìn 360 độ cho cậu.” Từ Trạch Minh lập tức nói.

“Tôi muốn phòng 2507 lầu 25. Chuẩn bị xong kính thiên văn và bản vẽ phản quang.” Tưởng Văn Phong lại nhàn nhạt căn dặn.

“Vâng!” Từ Trạch Minh lập tức gật đầu.

Tưởng Văn Phong không nói chuyện nữa, chỉ cầm thẻ mở cửa phòng Từ Trạch Minh đưa cho mình, lại xách túi xách, nện ở sau vai chậm rãi bước đi. . . . . .

Đường Khả Hinh ôm tài liệu, giương mắt nhìn thanh niên đẹp trai ở trước mặt, tuổi hơi xấp xỉ với mình, so với thực tế bề ngoài càng lộ vẻ trẻ tuổi, có thể do thân phận sống trong nhung lụa, lúc nhìn người, luôn kinh ngạc, giống như một người chăm chú làm nghệ thuật, đối với tất cả thế giới bên ngoài đều không quan tâm, thậm chí lộ ra mấy phần coi thường. . . . . . Nhưng. . . . . . Cô hơi nhíu mày, cảm giác người thanh niên này có chút giống với người kia. . . . . .

Tưởng Văn Phong nắm túi du lịch của mình, đi về phía trước, đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh thì giống như đang suy nghĩ chuyện gì, bả vai va vào bả vai của cô một phát. . . . . .

“Ôi! !” tài liệu trong tay Đường Khả Hinh rào rào rơi trên mặt đất, văng đầy sàn, cô lập tức quay đầu nhìn sang. . . . . .

Người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đó đã đi xa.

“Người tuổi trẻ bây giờ thật không có lễ phép! !” Thậm chí Đường Khả Hinh đã quên nhớ mình còn nhỏ hơn so với anh, trong lúc nhất thời tức giận ngồi xổm người xuống, nhặt tài liệu một phần hai ba phần phần, vừa nhặt, cô đột nhiên có chút không thể tin nổi quay đầu, nhìn Tiểu Vi và Tiểu Hà ở sau lưng kinh ngạc nói: “Kì lạ, không phải Tô Thụy Kỳ phái các người tới đây giúp tôi sao?”

“Đúng vậy!” Đôi song sinh mỉm cười sảng khoái trả lời.

“Vậy anh ta mới vừa đụng tôi, các người. . . . . .” Đường Khả Hinh kinh ngạc nói: “Tại sao các người không bảo vệ tôi?”

Tiểu Vi mỉm cười trả lời cô: “Bởi vì anh ta không có ý nguy hiểm với cô, càng không có ý công kích, cậu chủ Tô căn dặn chúng tôi, tuyệt đối không thể quấy rầy sinh hoạt hàng ngày của cô.”

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, không nói nhìn bọn họ, thật lòng cảm thấy hôm nay không nên mời các cô vào trong nhà ăn cơm, cô thở dài một cái, nhanh chóng nhặt tài liệu trên mặt đất lên, một phần hai ba phần phần, hôm nay phải đi họp ở tòa nhà hành chánh Á Châu, thời gian có chút gấp, cô lập tức ôm lấy tài liệu, đi về phía thang máy thật nhanh, không ngờ lại nhìn thấy người thanh niên kia cũng đứng ở trước thang máy, chờ thang máy, trong mắt không có người. . . . . . Hai mắt của cô chợt lóe, nhớ tới anh mới vừa không có lễ phép, trong người không khỏi nổi lên ý xấu, ngẩng đầu nhìn con số thang máy, sắp đến lầu một, cô liền ho khan một tiếng, quay đầu nhìn người thanh niên kia, mỉm cười nói: “Tiên sinh!”

Tưởng Văn Phong giống như không có nghe thấy.

Đường Khả Hinh híp mắt nhìn anh, lại không nhịn được cao giọng gọi: “Trai đẹp! !”

Lúc này Tưởng Văn Phong mới giống như có chút nhàm chán quay đầu, nhìn cô gái trước mặt.

“Anh rớt đồ. . . . . . Ở bên kia. . . . . . Dường như là một phần tài liệu. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ một bình hoa cao lớn ở trước đại sảnh, nói.

Hai mắt Tưởng Văn Phong lóe lên nghi ngờ, liền có chút ít ngạc nhiên đi về phía trước, cũng không nói tiếng cám ơn. . . . . .

Cửa thang máy mở ra.

Sau đó Đường Khả Hinh nở nụ cười, một mình đi vào, Tiểu Vi và Tiểu Hà cũng cười đi tới. . . . . .

Tưởng Văn Phong đi tới bên cạnh bình hoa kia, đang ngạc nhiên cúi đầu, nhìn trên đất không có gì nha, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thang máy ở đầu kia. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng đang đóng cửa thang máy, nheo mắt nhìn anh nở nụ cười, vẫy vẫy tay. . . .

Tưởng Văn Phong sững sờ, nhìn người này.

Cửa thang máy lập tức đóng lại chặt kín! !

“Không có lễ phép! ! Không cho anh nếm thử một chút hậu quả, xem anh còn uống ra mùi vị Calvados không ! ! Hừ!” Đường Khả Hinh nghiêm mặt, nhìn thang máy vọt lên trên, sắp tới lầu phụ tầng, không khỏi nghĩ tới chút nữa sẽ có thể nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, sắc mặt của cô khẽ thu lại, nắm tài liệu, thở mạnh. . . . . .



Hôm nay cuộc họp quan trọng, là thảo luận tất cả hạng mục giai đoạn một của dự án khách sạn dưới nước, còn có sàng chọn nhà cung cấp tất cả mọi thứ, cho nên lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu và Giám sát viên đến, rối rít đứng ở trước phòng họp to lớn số 12, nhỏ tiếng trò chuyện sơ qua tình hình cuộc họp. . . . . .

Tiêu Đồng và Đông Anh hai thư ký Trưởng đang bận rộn cả trong ngoài phòng họp, bởi vì Tưởng Thiên Lỗi bị thương nằm viện, cho nên do Tưởng Vĩ Quốc và bốn Phó tổng chủ trì cuộc họp bên phía Khách sạn Á Châu. . . . . .

Đường Khả Hinh đi tới trước phòng họp, vừa vặn nhìn thấy đồng nghiệp phòng thư kí Hoàn Á, mọi người đều hết sức gấp gáp bận rộn trong trong ngoài ngoài, cô lập tức mỉm cười đi tới, dịu dàng gọi nhỏ: “An An?”

“Cô tới rồi! Đã lâu không gặp, Tiểu Đường!” An An nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức hoài niệm cô chịu khó ở phòng thư kí, mỉm cười đi tới trước mặt cô, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, hỏi: “Ở Bộ rượu có tốt không?”

“Tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía đám người vô cùng náo nhiệt, vừa vặn nhìn thấy đám Tô Lạc Hoành, bốn người đàn ông ở nơi đó cười nói, cô liền mỉm cười gật đầu chào hỏi bọn họ.

“Nhìn thấy Tổng Giám đốc chưa?” Tiêu Đồng đi tới, sốt ruột hỏi An An, lại thấy Đường Khả Hinh tới, cô lập tức vui mừng cười nói: “Khả Hinh, cô tới rồi! !”

“Ừ. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười đáp.

“Cuộc họp hôm nay cô nhất định phải tham gia, tương lai hết sức thú vị, bởi vì kiến trúc sư thiết kế tòa nhà khách sạn dưới nước, mô hình giống như một bức tranh, chính giữa còn có một nhà trưng bày dưới nước, hoặc bên trong khách sạn còn có nhà hàng cá cảnh nhiệt đới và vườn San Hô, thậm chí còn có kho trữ rượu đỏ mới, dùng kỹ thuật lưu trữ rượu đỏ hàng đầu ! ! Laurence và Vitas tiên sinh sẽ xuất hiện ở cuộc họp vòng thứ ba, để nghe báo cáo!” Tiêu Đồng mỉm cười nói.

“Có thật không?” Đường Khả Hinh thật không ngờ đặc sắc như vậy! !

“Ừm!” Tiêu Đồng đáp lời, nhưng vẫn nhìn đám người xung quanh, lại lo lắng hỏi: “Mọi người thấy Tổng Giám đốc không?”

“Không có !” An An nghi ngờ nói: “Nghe nói đã xuống máy bay trực tiếp đến phòng họp bên này. . . . . .”

Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, liền thực vội căn dặn An An nói: “An An, cô mau vào đi vào phòng hội nghị, chuẩn bị bản văn họp cho DK, Khả Hinh! ! Cô giúp một chuyện, đến bên Hoàn Á giúp tôi nhìn xem lão đại đã về chưa! ! Mới vừa rồi tôi gọi điện thoại di động, anh ấy không có nghe, vì đến giờ họp rồi! nội dung tăng thêm ba hạng mục, gần đây anh ấy luôn luôn có thói quen trước khi họp, phải xem qua nội dung cuộc họp một lần, tôi sợ lúc anh xem sẽ quên thời gian họp. Điện thoại bên trong phòng làm việc cũng không nghe, đây là thói quen của anh ấy!”

“À. . . . . . Tôi đi đây. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh có chút ửng đỏ, nhiều ngày trôi qua vẫn không có liên lạc, hiện tại gặp mặt cảm giác có chút xấu hổ. . . . . .

“Ừ! ! Làm ơn, làm ơn! Tôi yêu cô, bảo bối! !” Tiêu Đồng không nói hai lời, liền vội vàng kéo An An, gấp gáp vội đi tới phòng họp.

“Này. . . . . .” Đường Khả Hinh ôm tài liệu, nhìn bóng lưng Tiêu Đồng, khẽ thở dài, lại không có cách nào xoay người đi tới lầu phụ Hoàn Á.

Đã lâu cũng không có trở lại tòa nhà Hoàn Á, Đường Khả Hinh nặng nề đứng ở trước vườn hoa, ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc này, hai mắt khẽ lóe lên, nhưng vẫn nhắm mắt đi vào.

Bởi vì hôm nay phải đi họp, rất nhiều lãnh đạo cấp cao và thư ký cũng tham gia, cho nên tòa nhà có vẻ vắng lạnh, nhưng bộ phận hành chính vẫn náo nhiệt.

Đường Khả Hinh mỉm cười đi ra thang máy, nhìn đồng nghiệp phòng hành chánh nhao nhao gật đầu mỉm cười chào hỏi, nhưng không có lưu ý đến bọn họ đang sôi nổi ở trong, mà một mình bình tĩnh đi đến trước cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc, nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một hơi, vẫn vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa. . . . . .

Bên trong không âm thanh âm truyền đến.

Đường Khả Hinh liền đưa ra tay, nhẹ nhàng gõ cửa, dịu dàng gọi: “Tổng Giám đốc, sắp bắt đầu họp rồi, xin hỏi anh có thể đi chưa ?”

Bên trong vẫn không có tiếng trả lời. . . . . .

Đường Khả Hinh sững sờ, không có cách nào, bởi vì quá quen thuộc anh tức giận, liền đẩy nhẹ cửa chính phòng Tổng Giám đốc ra, đi tới trước vừa nhìn. . . . . .

Trên ghế da to lớn màu đen sáng ngời trong phòng làm việc, tượng trưng thân phận Tổng Giám đốc tôn quý hiển hách, chậm rãi đón gió biển mãnh liệt quay tới, một cô bé chừng năm tuổi, buộc hai bím tóc đáng yêu, mặc váy lụa trắng như tuyết, trợn to hai mắt sáng ngời, bộ dạng Tổng Giám đốc nhí từ trên cao nhìn xuống, hai tay vịn hai bên tay ghế da, khí thế nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh! !

Tài liệu trong tay rào rào ào ào rớt xuống.

Đường Khả Hinh chớp mắt, ngu ngốc đứng ở trước cửa, đầu lập tức phóng đại, nhướng mày, khoa trương nghĩ: “Chuyện này. . . . . . Ai vậy?”
Nhấn Mở Bình Luận