Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Lúc gần tối, Đường Khả Hinh thay mặt thầy tham dự một bữa tiệc tại khách sạn, cô họp xong, liền tự mình đi đến cửa hàng chọn trang phục, thay bằng chiếc váy dài hở lưng màu đỏ thẫm, mái tóc xoăn dài gợn sóng, lại được vén lên, dùng chiếc trâm cài đầu bằng kim cương hình phượng hoàng, cố định phía bên trái, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, lúc chuyên gia làm móng vẽ hình trăng rằm lên móng tay cho cô, cô cầm điện thoại, nhanh chóng gọi điện thoại cho Nhã Tuệ, nói: "Tối nay tôi tham dự một tiệc rượu, sẽ không ăn cơm với chị được."

Nhã Tuệ mỉm cười đứng tại cửa phòng tiệc, cầm di động nói: "Sao vậy? Tối nay có hẹn à?"

Đường Khả Hinh dựa vào ghế, để cho chuyên gia làm móng hong khô móng tay cho mình, mới cười rộ lên nói: "Trong lòng tôi, lúc nào cũng chỉ muốn ở cùng một chỗ với chị, đáng tiếc là, bị Lâm phó tổng độc chiếm, chị cũng không còn là của tôi nữa rồi."

"Nói bậy!" Nhã Tuệ nhịn không được cười rộ lên nói: "Thời gian này anh ấy bị Tổng giám đốc Trang cử đến Pháp công tác hai tháng, hình như khoảng hai ngày nữa mới trở về."

"Lúc nào người ta trở về chị cũng đều biết?" Đường Khả Hinh cố ý nhìn mình trong gương, mỉm cười nói.

"Thỉnh thoảng cũng có liên lạc qua thư từ, đây không phải là chuyện bình thường sao?" Nhã Tuệ có chút ngượng ngùng, hơi đứng thẳng người, cười rộ lên nói: "Được rồi, tôi không cùng cô tán gẫu nữa. Rốt cuộc tối nay cô muốn làm gì?"

"Còn không phải đi tới khách sạn Á Châu các chị sao? Có một tiệc thử rượu, mời thầy, nhưng thầy không muốn đi, để cho tôi tham dự..." Đường Khả Hinh mỉm cười đổi tay cầm, để cho chuyên gia làm móng tiếp tục sơn móng bên này, nhìn rìa móng tay mình vô cùng tinh xảo, được vẽ hình trăng rằm lấp lánh, cô rất thích hoa văn này, không tiếc lời khen ngợi nói: "Thật là đẹp mắt."

"Cảm ơn." Chuyên gia làm móng cười.

"Vậy cô mau chuẩn bị thật tốt đi, tôi đang bận rộn. Hơn hai ngày nữa sẽ tiến hành một bữa tiệc lớn, hình như là biểu diễn từ thiện trước sảnh của khách sạn chúng ta để quyên góp tiền cứu trợ, đồng thời cũng tham gia tiệc từ thiện tối..." Nhã Tuệ vừa nghĩ đến lại thấy vội vàng, liền thở dài.

"Vậy mau đi đi." Đường Khả Hinh cúp điện thoại, cầm chiếc điện thoại màu đen, ngón cái đặt giữa màn hình, nhẹ nhàng trượt.

"Điện thoại này thật đẹp. Hình như là điện thoại thông minh? Tôi vừa nhìn thoáng qua, dường như còn có thiết lập định vị toàn cầu nữa." Chuyên gia làm móng xinh đẹp mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh cũng mỉm cười, nhẹ giơ điện thoại lên, hơi chuyển động thân máy bằng bạc, sau gáy bỗng cảm thấy tê buốt, tiếng vù vù trong lỗ tai kéo dài liên tục, cô nhíu mày vươn tay nhẹ xoa huyệt thái dương, từ sau khi cơ thể xảy ra chuyện, khả năng nghe không được tốt như trước đây, có lẽ phải tiếp tục gặp bác sĩ uống thuốc...

"Cô cảm thấy không khỏe chỗ nào sao? Có muốn uống nước không?" Chuyên gia làm móng nhìn Đường Khả Hinh, lo lắng hỏi.

"Không có gì..." Đường Khả Hinh cười lắc lắc đầu, vừa muốn để điện thoại di động xuống, lại không hiểu sao nghe được từ đâu đó trong cửa hàng, truyền đến một đoạn ca khúc “Tâm can bảo bối”, giai điệu ấm áp ngọt ngào kia, làm cho trong lòng cô bỗng thư thái, mỉm cười nói: "Bài hát này... Nghe rất hay..."

Chuyên gia làm móng vừa sơn xong móng cuối cùng cho Đường Khả Hinh, vừa cười nói: “Quản lý cửa hàng của chúng tôi rất thích bài hát này... Nói bài hát này là bài hát đính ước của cô ấy và bạn trai."

"Anh là tâm can bảo bối của em, yêu anh yêu đến không còn đường lui, cả đời này đều không hối hận... Cùng anh lên núi xuống biển, bên anh dù đêm tối hay ban ngày, vui vẻ bi thương đều không sao cả..."

Đường Khả Hinh im lặng nghe bài hát này, dường như chìm đắm trong tình yêu của hai người, khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ mọng hát theo: "Anh là tâm can bảo bối của em, yêu anh yêu đến tận tim gan, hi vọng anh cũng thật lòng đối với em... Em muốn vì anh cạn ly, em muốn cùng anh uống say, bởi vì anh là bảo bối của em..."

Cô chậm rãi hát , viền mắt bỗng đỏ bừng, chính mình cũng không biết vì sao.

"Đường tiểu thư, cô làm sao vậy?" Chuyên gia làm móng khó hiểu nhìn cô, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"



"Không có... Không hiểu sao có chút thương cảm..." Đường Khả Hinh cũng có chút khó hiểu, nhẹ lau nước mắt, nở nụ cười.

Một cơn gió lạnh thổi đến, không bao lâu sau, trời chuyển mưa .

Đường Khả Hinh mặc chiếc váy len dài đỏ thẫm, tay cầm túi xách đen, nhẹ nâng đuôi váy lên, cùng đi xuống với nhân viên cửa hàng, ngồi vào ghế xe, sau đó mới dặn tài xế lái xe đến khách sạn Á Châu.

Tài xế gật đầu, lập tức chạy xe rời khỏi.

Mưa ào ào rơi xuống đất .

Toàn bộ kiến trúc màu trắng của khách sạn Á Châu, nằm bên bờ biển, giống như bá chủ một phương.

Chiếc xe con màu đen nhanh chóng dừng trước đại sảnh khách sạn.

Đường Khả Hinh nhẹ nhấc đuôi váy lên, cầu túi xách đen, mang đôi giày cao gót hơn mười phân, bước ra khỏi xe, đạp trên thảm đỏ, nhìn dòng người qua lại trong đại sảnh khách sạn Á Châu, cô mỉm cười, nghe nói kế hoạch khách sạn dưới nước đã khởi công, tương lai kiến trúc sẽ càng huy hoàng lộng lẫy hơn, hiện ra trước mắt người đời, cô mềm mại tao nhã cất bước, đi vào đại sảnh Á Châu, sau đó cùng đồng nghiệp chào hỏi, rồi thẳng tiến vào thang máy, đến phòng tiệc tầng mười ba.

Bên trong thang máy, cô mở túi xách, lấy hộp phấn ra, nhẹ nhàng dặm lại một chút, lại nhớ đến tiệc đêm nay, có thị trưởng mới tham dự, anh ấy là một người đàn ông nho nhã, có chút thiện cảm với mình, có khoảng thời gian, còn cho thư ký mời mình qua ăn cơm, cô có chút phiền não nặng nề thở hổn hển một hơi, cửa thang máy mở ra , cô lập tức bộc lộ sự chuyên nghiệp mỉm cười, xoay người đi về phòng tiệc phía bên trái, chỉ thấy cửa chính đã mở, bên trong bay ra mùi vị rượu Henry Pinault, làm người ta vô cùng mong đợi, cô nhanh chóng tươi cười bước vào...

Một vài chuyên gia rượu đỏ trong phòng tiệc, còn có những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, mọi người đều nhìn về phía Đường Khả Hinh, nâng ly hướng cô chào hỏi.

Đường Khả Hinh khẽ cầm lên một ly Henry Pinault, tay nâng ly rượu, lướt qua khoang mũi, liền biết đây là loại Henry Pinault 83 năm, xem ra chủ nhân tiệc đêm nay, thực sự rất mạnh tay, trong lòng cô vừa nghĩ, lại vừa nâng ly rượu khẽ nếm một ngụm. Trong khoảng thời gian này, hoặc là có thầy làm bạn với mình, hoặc là một thân một mình, tham dự những loại tiệc rượu như thế này, dường như cũng đã có thói quen một mình rồi.

"Đường tiểu thư..." Người vừa nhậm chức thị trưởng, Tống Vĩ Thần - một người đàn ông tuổi chừng ba mươi, là người mới được ủng hộ trong giới chính trị, cũng là cháu ruột của ủy viên Trương, mỉm cười nâng ly rượu, hướng về phía Đường Khả Hinh, bộc lộ vài phần ngạc nhiên vui vẻ nói: "Tôi đợi cô cả một buổi tối."

Đường Khả Hinh nghe lời này, bất đắc dĩ cười rộ lên nói: "Thị trưởng Tống, anh nói như vậy, tôi thật cảm thấy có lỗi , thật ngại khi đến trễ."

"Chỉ cần cô tới là tốt rồi... Mời..." Tống Vĩ Thần tức tránh ra, nhẹ nhàng đỡ bên hông Đường Khả Hinh đi về phía trước.

"Cảm ơn..." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, cùng anh đi đến sô pha, nâng ly cùng anh trò chuyện.

"Đường tiểu thư... Lần trước mời cô cùng tôi dùng cơm, cũng đã là chuyện hai tháng trước rồi ..." Tống Vĩ Thần ngồi trên sô pha, vô cùng phong độ bắt chéo chân, cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lập tức xin lỗi nhìn anh cười nói: "Thật vô cùng xin lỗi, Thị trưởng Tống, trong khoảng thời gian này thật sự bận rộn... Lại bận thi đấu..."

"Cho nên cho tôi cơ hội thể hiện một chút đi, tôi rất quan tâm tới cô..." Tống Vĩ Thần nhìn cô đầy ẩn ý, mang theo vài phần chờ mong.

"... ..." Đường Khả Hinh cũng im lặng nhìn anh một cái, khó xử cười, nhẹ thay đổi tư thế, ngồi bắt chéo chân, để lộ giày cao gót màu trắng gợi cảm, lộ ra móng tay màu hồng phấn, cô nhẹ nhàng bộc lộ phong thái từ chối, cúi đầu, chỉ lắc rượu trong ly.



"Khả Hinh?" Tiêu Đồng lúc này, có chút kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: "Sao cô lại ở đây?"

"Tiêu Đồng?" Đường Khả Hinh cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Đồng, mỉm cười nói: "Cô sao lại ở đây? Chẳng phải cô vẫn luôn không tham dự những tiệc rượu thế này sao?"

"Chủ nhân tiệc rượu đêm nay, là bạn của lão đại chúng ta, vì anh ấy ngày mai mới trở về, cho nên dặn tôi qua đây tặng hoa, nói lời xin lỗi..." Tiêu Đồng mỉm cười nói.

"Này..." Đường Khả Hinh nghe thấy nhân vật Tổng giám đốc Trang này, trong lòng không hiểu sao xúc động, nhìn cô mỉm cười nói: "Tổng giám đốc chúng ta... Ngày mai sẽ trở về sao?" .

"Ừ! Chủ tịch cử anh ấy đi Anh xử lý một số chuyện, cuối cùng cũng xong hết rồi." Tiêu Đồng cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Ngày mai cô phải đến Hòan Á báo cáo công việc với Tổng giám đốc, đừng quên đấy."

"Anh ấy trở về, tôi nhất định sẽ đi!" Đường Khả Hinh cười rộ lên nói: "Chỉ sợ là biểu hiện không được tốt thôi."

Từ sau khi cơ thể bị thương, trong trí nhớ mỗi người đều có thể sẽ quên đi một số chuyện, chỉ có điều cô ngẫu nhiên nghe thoáng qua những đồng nghiệp truyền tai nhau, nói về nhân vật Tổng giám đốc Trang này, là người có phương pháp xử lý công việc mạnh mẽ cương quyết, vô cùng đáng kinh ngạc... Cũng nghe nói, trước đây mối quan hệ giữa mình và tổng giám đốc Trang thực sự rất tốt, loại cảm giác này, mang theo chút xúc động, thỉnh thoảng bước vào phòng làm việc của anh, nhìn thấy trên mặt bàn đặt một khung tranh, bên trong là một người đàn ông, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khoác âu phục ngay ngắn màu xám, nghiêng mặt đứng trước cửa sổ sát đất, đẹp trai hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc, chăm chú nhìn về phía trước, đôi mắt sắc bén như chim ưng...

"Khả Hinh?" Tiêu Đồng có chút kinh ngạc gọi cô.

"Hả?" Đường Khả Hinh lập tức bật cười nhìn cô, đáp lại.

"Cô làm sao vậy? Gọi cô cũng không trả lời." Tiêu Đồng nhìn cô, kỳ quái cười hỏi.

"À..." Đường Khả Hinh có chút xin lỗi nhìn Tiêu Đồng, cười nói: "Không có việc gì... Chỉ là đột nhiên thất thần, cô nói cái gì vậy?"

Tiêu Đồng cười nhìn cô, nói: "Tôi nói tôi phải đi. Ngày mai cô nhớ đến báo cáo công việc, bởi vì cuộc họp liên tuyến lần thứ hai hôm trước, cô không tham dự, lão đại có hỏi."

"Được. Cô yên tâm." Đường Khả Hinh gật đầu.

"Thoải mái đi, trước đây anh ấy là người hiểu cô nhất." Tiêu Đồng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới cười bước đi.

Đường Khả Hinh im lặng gật gật đầu, lại không hiểu sao nhớ tới vị tổng giám đốc Trang này, kìm lòng không được ngẩng đầu, nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, muốn ngày mai nhanh đến.

"Đường tiểu thư..." Tống Vĩ Thần ngồi một bên, đột nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười kêu nhỏ: "Cô vẫn từ chối tôi, chẳng lẽ bởi vì trong lòng cô có người khác sao?"

Đường Khả Hinh hơi sững sờ, nhìn thị trưởng Tống, lập tức bất đắc dĩ tươi cười nói: "Đương nhiên là không có. Anh suy nghĩ nhiều rồi."

"Vậy chiều ngày mai, tôi cử thư ký qua đây, mời cô dùng cơm, đừng thoái thác, nếu lại thoái thác, việc phê duyệt công văn khách sạn các cô, tôi sẽ không thông qua." Thị trưởng Tống vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cố ý cười nói.

Đường Khả Hinh nghe lời này, ngón tay nhẹ chống lên trán, cười rộ lên.
Nhấn Mở Bình Luận