Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Nhà hát! !

Chiếc xe Pikes Peak màu trắng cùng chiếc Ferrari màu đen, một trước một sau thắng gấp trước cầu thang.

Trang Hạo Nhiên cấp tốc đi xuống khỏi Pikes Peak, vì khí trời nóng bức, anh cởi chiếc áo vét màu xanh lam ra ném vào trong xe đua, hơi xăn ống tay áo, chậm rãi nói: "Tiêu Hào Oánh nói mười năm trước, mấy người áo đen là một xóm nhỏ bị tử vong, chỉ có duy nhất một người sống sót. Nếu như hắn vì báo thù mà đến, như vậy tức là hắn nhằm vào tập đoàn Hoàn Cầu, hiển nhiên cũng có người trong chính phủ!"

Trong nháy mắt Lãnh Mặc Hàn dừng bước lại, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Ý của cậu là..."

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra điều gì đó, liền nói: "Nếu như là như vậy, cơ hội hắn hợp tác cùng với Tần Vĩ Nghiệp không lớn! Ít nhất, không có lý do nào để hợp tác.

Lãnh Mặc Hàn không hiểu sao lại nghĩ tới trẻ con! !

Trang Hạo Nhiên dường như nghĩ tới điều gì, lập tức nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nói: "Cậu nhất định phải tăng thêm số người bảo vệ thủ tướng và thị trưởng! ! Bởi vì tôi và cô gái kia đã từng tiếp xúc qua trong bóng tối, lúc đó trong miệng cô ấy lẩm bẩm mấy câu tôi còn nhớ rõ."

Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng lại trước cửa nhà hát.

Tưởng Tuyết Nhi cùng Đường Khả Hinh vui vẻ nắm tay nhau mỉm cười xuống xe...

Lãnh Mặc Hàn nhíu mày nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Tôi vẫn không nghĩ ra, cậu là một người cẩn thận như vậy, rốt cuộc vì sao năm đó lại đem một chai rượu đỏ quan trọng như vậy, giao cho một cô gái xa lạ!"

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lưu chuyển mãnh liệt, mới yếu ớt nói: "Cảm giác!"

"Cảm giác?" Lãnh Mặc Hàn nhíu mày nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhớ tới trong bóng đêm, trong miệng cô gái kia còn lẩm bẩm đọc: Xích hà châu, xà ngọc rồng, cảm giác cô có một tình yêu tha thiết đối với rượu đỏ, cảm giác mơơ hồ cùng với Khả Hinh giống nhau như đúc.

Đường Khả Hinh vừa muốn cùng Tuyết Nhi đi vào nhà hát, lại dừng bước lại, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn cùng Trang Hạo Nhiên sắc mặt nghiêm trọng đang thấp giọng thảo luận điều gì đó, cô hơi nghi ngờ nhíu mày, nhìn về phía anh, dường như vô ý thức muốn biết rốt cuộc anh đang nói chuyện gì .

"Anh..." Tưởng Tuyết Nhi vui vẻ gọi Trang Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên đã thảo luận cùng Lãnh Mặc Hàn xanh, nhanh chóng đi vào nhà hát, cũng không liếc mắt nhìn các cô một lần.

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh nóng lên, tức giận nhìn con người này, có thiên kim Hàn gia liền không muốn để ý tới ai cả.

Tưởng Tuyết Nhi cũng có chút mất mác nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

"... ..." Đường Khả Hinh đứng bên cạnh, khó kiềm chế được tức giận, nghĩ đến thái độ vừa rồi của anh, trong nháy mắt lại cắn môi dưới.

"Chúng ta vào thôi... Vừa rồi chắc anh trai lớn không có nghe tôi gọi “Tưởng Tuyết Nhi cười, sau đó liền cùng với Đường Khả Hinh cất bước đi lên cầu thang! !

Bên trong nhà hát, trong nháy mắt vang lên những bản hòa âm.

Mười hai chiếc đàn violin nhanh chóng được kéo lên, khẩn trương mà sôi nổi.

Giữa sảnh, lập tức rơi xuống vô số những cánh hoa hồng phấn, giống như một chiếc ô, xoay tròn buông xuống.

Những vũ công xinh đẹp, mặc trên người trang phục bó sát màu hồng phấn, theo những cánh hoa xoay người rơi xuống, dừng lại giữa không trung, liên tục mười hai lần, thay đổi những màu sắc trang phục khác nhau cùng với những cánh hoa hồng, giống như những tiên nữ, bay lượn nhảy múa trên không trung.

Tất cả mọi người ngồi bên dưới đều nhiệt liệt vỗ tay! !

Thậm chí phu nhân chủ tịch Lưu còn nhìn về phía Như Mạt mỉm cười và kích động nói: "Tiết mục múa này thật đẹp mắt, đáng tiếc thay vũ công còn chưa phối hợp tốt với hình ảnh xung quanh, nếu làm tốt điều này nhất định còn đẹp hơn nữa."

Như Mạt nghe xong, mỉm cười gật đầu, đôi mắt mơ mộng dường như đang thưởng thức và vui mừng nhìn những động tác múa này, giống như toàn bộ thế giới hoa hồng, mi mắt cô khẽ chớp, lộ ra sự kinh ngạc khi nhìn thấy những động tác múa dừng lại giữa những cánh hoa hồng, hai tay dưới gầm bàn nắm chặt quai túi xách, lại bọc lộ sự dịu dàng tươi cười.

Lúc này, Đường Khả Hinh cùng Tưởng Tuyết Nhi cũng đi vào nhà hát náo nhiệt, trong nháy mắt cô nhìn thấy Như Mạt ngồi ở vị trí hàng đầu, ngẩng đầu nhìn tiết mục múa giữa những cánh hoa hồng đang rơi, bộc lộ vẻ ôn nhu tươi cười. Cô lập tức nhớ lại mấy năm về trước, bên trong thùng xe tối om, hai mắt cô ta tàn nhẫn vô tình, đằng đằng sát khí, cô lại cảm thấy đau đầu...

"Khả Hinh?" Tưởng Tuyết Nhi mỉm cười, hồn nhiên nhìn cô.

"Ách..." Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười miễn cưỡng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là tôi cảm thấy không thoải mái... Đi thôi..."

Tưởng Tuyết Nhi a một tiếng, sau đó liền dắt Đường Khả Hinh mỉm cười đi về phía sau sân khấu.

Căn phòng VIP phía sau sân khấu, ánh đèn đỏ sáng lên.

Anna bê chè tổ yến mà phu nhân dặn dò người làm chuẩn bị, mỉm cười đặt trên bàn trang điểm, trước gương, nhìn về phía Hi Văn tôn kính cười rộ lên nói: "Tiểu thư, hôm nay tập luyện có mệt không? Chuyện này thật sự cũng không còn cách nào, bởi vì cô và mấy bạn nhỏ ở viện phúc lợi cùng luyện tập, cho nên hôm nay cô vất vả rồi. Đây là chè tổ yến phu nhân bảo người làm chuẩn bị cho cô …Cô có muốn uống luôn không?"

Hi Văn mặc trang phục ba lê màu trắng, tóc búi cao, buộc thêm một dải lụa màu trắng, rất vui vẻ ăn kẹo do Trang Hạo Nhiên chuẩn bị cho mình, nhàn nhã nằm nghiêng trên ghế, một bên nhai socola, hài lòng cười nói: "Sô-cô-la này ăn thật ngon!"

Anna mỉm cười nhìn về phía Hi Văn, nói: "Cô ăn ngon như vậy, có lẽ là do cậu Trang Hạo Nhiên đưa cho? Lão gia và phu nhân đều biết chuyện này, ca ngợi tiểu thư có ánh nhìn tốt."

Những lời này thật sự chỉ là nói đùa.



Tiếng cười của Hi Văn lại vang lên!

Đường Khả Hinh cùng Tưởng Tuyết Nhi nhìn mấy bạn nhỏ viện phúc lợi, đứng bên ngoài căn phòng VIP, nghe Anna nói lời này, cô tức giận nắm chặt tay Tưởng Tuyết Nhi, cắn chặt môi dưới nói: "Cô nghe xem, cô nghe xem! Cô ấy đang để ý đến anh trai cô này!"

Tưởng Tuyết Nhi vừa nghe lời này, lập tức hơi ngẩng đầu, có chút ngây thơ đơn thuần tức giận nói: "Không được! Anh trai lớn là của Khả Hinh!"

"Đúng! ! Cô nói quá đúng! !" Đường Khả Hinh kích động nhìn về phía Tưởng Tuyết Nhi, dường như muốn khóc nói!

"Chúng ta nhất định phải cắt đứt ý nghĩ của cô ấy!" Tưởng Tuyết Nhi rất nghiêm túc gật đầu nói.

"Đúng!" Đường Khả Hinh lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng IQ của cô ấy là một trăm tám mươi đấy.!"

"Thực tế Khả Hinh cũng là một trăm tám mươi mà!" Tưởng Tuyết Nhi hé miệng cười nói.

"Thôi không nói về chuyện này nữa !" Đường Khả Hinh nói xong, lập tức lại khẩn trương nhìn về phía Tưởng Tuyết Nhi, nói: "Tôi nhất định phải dạy dỗ cô ấy thật tốt"

"Tốt! Tôi ủng hộ cô!" Tưởng Tuyết Nhi lập tức nghe lời gật đầu cười nói.

Đường Khả Hinh nói xong, hai mắt liền lộ ra vẻ khó đoán, ngẩng mặt cười.

Phòng nghỉ VIP!

Hi Văn hài lòng nghỉ ngơi trong phòng, rồi theo thói quen mà cha tạo cho, mở thời báo tiếng Anh, đọc tin tức trên thế giới.

Anna đứng một bên.

"Gần đây tôi nghe nói, nước Anh có một cô gái nhỏ được ông già nô en trượt xuống từ ống khói tặng quà như ước mơ trong chiếc tất đấy, là ước mơ tìm kiếm chìa khóa vàng!" Có một nữ diễn viên múa cười đi qua, nói chuyện cùng bạn nhảy.

"Haizzz!" Hi Văn nghe lời này, cười chế nhạo, lại dùng ngón tay bật sáng màn hình, tiếp tục đọc tin tức.

"Nghe nói ông già Noel kia nói với cô gái đó, tương lai có thể được làm vương phi."

Hi Văn nhanh chóng để máy tính lên mặt màn, nhất thời tức giận vươn bàn tay nhỏ bé, vuốt nhẹ mái tóc, chịu không nổi mới nghiêm túc nói: "Thật sự chịu đủ rồi! ! Đã đi tới đây rồi còn phải nghe những lời nói ấu trĩ như thế của các cô nữa. Tôi hai tuổi đã không còn tin ông già Noel và vương phi? Dù cho là vương phi Kata, cùng lắm là hơn người bình thường là có nhiều tiền quyền thừa kế mà thôi! !"

Anna chỉ mỉm cười.

"Từ khi tôi thấy các chị em bí ngô kia, phong độ của tôi liền đi xuống. Đáng ghét!" Cô nói xong, thoáng cái tức giận cất máy tính, chuẩn bị đi ra ngoài, lại không nghĩ rằng vừa cất bước, liền nhìn thấy cạnh cửa lấp lánh một chiếc chìa khóa vàng. Ánh mắt của cô trừng lớn, nhất thời nghi ngờ đi qua, nhặt chìa khóa vàng kia lên, nhớ tới cha đã từng nói, trên mặt đất có tiền cũng không được nhặt, nếu như không phải tiền bất chính, không cẩn thận mà đụng vào có thể ảnh hưởng đến thân phận.

P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]

"Chậc" Hi Văn chậc một tiếng, lập tức đem chìa khóa vàng tiện tay ném đi! !

"A! !" Đường Khả Hinh đứng bên cạnh, đỉnh đầu tê rần, xoay người nhìn về phía Hi Văn, hơi tức giận nói: "Cô... Cô nhặt chìa khóa lại cho tôi, vì sao nhặt được không trả lại cho người đánh mất, mà lại ném vào đầu người khác?"

Hi Văn nhìn thấy Đường Khả Hinh, trong nháy mắt trừng lớn đôi mắt, nhìn về phía cô tức giận nói: "Tôi chỉ biết! Ở cái chỗ này luôn có một số người không tỉnh táo."

"Cô..." Đường Khả Hinh nghe lời này, nắm chặt chìa khóa vàng đi hướng Hi Văn, tức giận nói; "Cái gì mà có một số người không tỉnh táo, tôi thì làm sao? Tôi... Tôi... Tôi hồi bé chính là đã thấy ông già nô en cầm tất của tôi đấy, có chuyện gì sao? Không được à?"

Hi Văn híp mắt, không chịu nổi nhìn về phía cô! !

Anna đứng bên cạnh, biết đây là cuộc chiến tranh giữa hai người phụ nữ, khẽ mỉm cười không nói lời nào.

"Chìa khóa tôi cầm trên tay chính là tiên nữ đã cho tôi." Đường Khả Hinh giơ chìa khóa trong tay lên, sáng chói trước mặt Hi Văn, cười rộ lên nói; "Cô ấy nói với tôi, chỉ cần tôi có cái chìa khóa này, IQ của tôi có thể được một trăm tám mươi!"

"Ha!" Hi Văn nhất thời chịu không nổi cười rộ lên nói; "Cô cảm thấy IQ một trăm tám mươi, cũng chỉ là để tính toán thôi sao?"

"Tôi không chỉ tính toán! Tôi còn có thể đoán trước! !" Đường Khả Hinh cầm chìa khóa, có chút đắc ý nhìn Hi Văn cười nói.

"Đoán trước?" Vẻ mặt Hi Văn ra vẻ coi thường nhìn về phía Đường Khả Hinh!

“ Đương nhiên..." Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía Hi Văn, mềm giọng nói: "Cô đến năm hai tuổi không tin vào cô bé quàng khăn đỏ, đó là người mẹ ngu dốt mới thường xuyên nói với con gái như vậy."

Sắc mặt Hi Văn lạnh đi, tuy bình thường mình hay trách cứ mẹ được nhưng người khác thì không được mắng.

Hai mắt Đường Khả Hinh trừng lớn, nhìn về phía Hi Văn cười rộ lên nói; "Thế nào? Không tin tôi? Được! Tôi nói cho cô biết, năm giây sau, cô sẽ nhận được điện thoại từ mẹ ?"

"... ..." Đôi mắt Hi Văn trừng lớn, nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cũng cười nhìn về phía Hi Văn, giơ chiếc chìa khóa lên, im lặng đếm: Năm, bốn, ba, hai, một..

Chuông điện thoại di động chợt vang lên! !

Hi Văn ngẩn ra.



Anna cũng hơi giật mình, lập tức quay người đi vào phòng nghỉ VIP, cầm di động lên nhìn, quả nhiên là điện thoại của Hạ Tuyết, cô có chút giật mình cầm di động, đi ra trước phòng nghỉ VIP, nhìn Hi Văn nói: "Tiểu thư... Điện thoại của phu nhân!"

Hi Văn cầm di động lên, ấn nghe nói: "Alo! ?"

"Tối nay khi nào con trở về? Đi ngang qua cửa hàng phía trước tòa nhà chính, mua cho mẹ một ít cá viên, thêm nhiều sốt cà chua nhé? Nhớ bỏ vào túi màu đen, mẹ không muốn để cho em trai con biết." Một giọng nữ truyền đến.

"Được rồi ————" Hi Văn tức giận cầm di động, kêu to lên: "Cũng chính bởi vì ngày nào mẹ cũng ăn cá viên cho nên em trai mới ngốc như vậy”.

"Mỗi ngày mẹ đều ăn củ cải, tại sao IQ của con không thể thấp đi một chút, mẹ muốn sinh hai đứa con bình thường không được sao?" Hạ Tuyết phịch một tiếng, tắt máy !

Hi Văn gấp đến độ giậm chân nắm chặt điện thoại, tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ này của cô ta, bởi vì không có tổng giám đốc ở đây, cô liền thở phù một tiếng, không khách khí cười rộ lên, sau đó mang theo một chút ý giáo dục nói: “Em gái, chị nói cho em biết, thứ nhất không tin vào câu truyện cổ tích thật sự là không đáng yêu chút nào! Thứ hai không tin vào cô bé quàng khăn đỏ, sẽ không gặp được bạch mã hoàng tử của mình! Cho dù em hơn chị bao nhiêu thứ thì thế nào? Cho dù IQ một trăm tám mươi thì như thế nào? Người khác không thích em, chính là không thích em! Em không nên trách chị đột nhiên có siêu năng lực, chị nhìn thấy bên cạnh em, căn bản là không có người bạn nào. Bởi vì em luôn coi thường bọn họ"

Anna có chút giật mình nhìn về phía Đường Khả Hinh.

"Cô..." Hi Văn nhất thời tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhịn đã lâu mới nói: "Cô đừng tưởng rằng nói lời như thế, là có thể lừa gạt tôi!"

"Không tin sao?" Đường Khả Hinh trừng mắt, giơ chìa khóa trong tay lên, cười nói: "Nếu như cô không tin, có thể thử một chút! Nếu như tôi nói đúng, cô liền thua”

Cả người Hi Văn nhanh chóng ra vẻ chính mình có IQ một trăm tám mươi, đôi mắt mở to nói; "Được! Nếu như cô thua, cô phải quét nhà cho tôi một tháng.”

Đường Khả Hinh cười rộ lên, nhìn Hi Văn nói: "Cứ như vậy đi?"

Anna ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Cô biết Hàn gia rộng đến thế nào không? Bình thường chúng tôi phụ trách quét dọn, cần đến mười lăm người!"

"Không vấn đề gì! ! Vậy nếu như cô thua?" Đường Khả Hinh nhịn cười nhìn về phía Hi Văn!

"Tùy cô xử lý"

"Phụ nữ nước Pháp quả nhiên có khí chất. Điều kiện của tôi là... Cách xa anh đẹp trai ra một chút!" Đường Khả Hinh cười nói.

Hi Văn tặc lưỡi nhìn về phía cô, cười rộ lên nói; "Được! !"

"Khụ khụ! ! Đi theo tôi..." Vẻ mặt Đường Khả Hinh khó nhịn được tươi cười.

"Đi vào trong đó?" Hi Văn nhìn về phía cô, hỏi.

"Cho cô mở mang tầm mắt, tôi thật sự có thể đoán trước được.!" Đường Khả Hinh không nói hai lời, liền đi ra ngoài.

Hi Văn nháy mắt một cái, lập tức không cam lòng đi theo.

Giữa sân khấu có người đang tập luyện, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh không hiểu sao đứng lên sân khấu, liền kỳ quái...

Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đang ngồi dưới sân khấu, bàn chuyện buổi tiệc từ thiện đêm mai, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đột nhiên xuất hiện ở giữa sân khấu, liền kỳ quái ngẩng đầu, nhìn về phía cô...

Hi Văn mang vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra sân khấu, đứng bên cạnh Đường Khả Hinh, nghi ngờ nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cố ý ra vẻ chững chạc đàng hoàng, ho khan một tiếng, nhìn về phía Hi Văn nhịn cười nói: "Tôt! Hiện tại bắt đầu! Cô muốn biết cái gì, tôi đều nói cho cô biết! Trước mặt mọi người, chúng ta ai thua không được chối! !"

"Cô xác định?" Hi Văn híp mắt nhìn cô.

"Đúng" Đường Khả Hinh nhịn cười.

Hi Văn nghĩ ngợi, ngẩng đầu nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang ở dưới sân khấu, đột nhiên ánh mắt sáng lên, cười nói; "Cô nói cho tôi biết, ba giây sau, chú đẹp trai sẽ làm gì bên dưới sân khấu?"

Đường Khả Hinh nhất thời quay đầu, nhìn về phía Hi Văn, hai mắt mở to nói: "Cứ như vậy sao?"

"Cứ như vậy! !" Hi Văn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

Khuôn mặt Đường Khả Hinh bộc lộ sự nghiêm túc, nhìn về phía cô, chậm rãi lùi lại vài bước, dường như vì Hi Văn mà mặc niệm cúi dầu rồi nhịn cười nói: "Được... Tôi cho cô biết, ba giây sau, anh ấy sẽ…..khiếp sợ nhảy lên”

Cô vừa nói xong, trong nháy mắt nước được chuẩn bị trên nóc nhà để biểu diễn, rào một tiếng đổ xuống, toàn bộ rơi vòa người Hi Văn.

"A ————" Hi Văn nhất thời giậm chân, toàn thân bị hắt vào ướt như con vịt chết, mất thể diện lúng túng la to! !

Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên khiếp sợ nhảy lên, nhìn về phía Hi Văn! !

Phốc! !

Đường Khả Hinh đứng bên cạnh, nhịn không được cười ha ha! ! !
Nhấn Mở Bình Luận