Tưởng Ly nằm bẹp ra đó không muốn nói nhiều, chỉ giơ tay lắc đầu nguầy nguậy với họ, cử động một chút là muốn nôn.
Trần Du có kinh nghiệm, vội cầm đĩa điểm tâm qua, chọn riêng bánh quy giòn cho Tưởng Ly: "Bận rộn đến mức không có thời gian ăn uống tử tế, dạ dày chắc chắn sẽ khó chịu rồi. Hơn nữa, không phải cô gái nào cũng qua thời kỳ nghén rồi là hết nghén, còn phải xét thể chất của từng người nữa. Há miệng ra nào, ăn chút bánh quy vào là đỡ, uống thêm chút nước cho đỡ khô."
Tưởng Ly đã thành công sống một cuộc sống tới bữa có người cơm bưng nước rót. Sau khi bị nhét vài miếng bánh quy vào miệng rồi uống nước cho mềm cổ họng, cô cũng thoải mái hơn một chút. Cô uể oải đứng lên, ôm lấy eo Trần Du, dáng vẻ như không muốn sống nữa: "Ngưỡng mộ cô chết đi được, cứ thế sinh được một Tiểu Đào Tâm mà không đau không đớn gì."
Tiểu Đào Tâm là con gái của Trần Du và Thai Nghiệp Phàm, sinh đủ tháng, không quá mập không quá gầy, mũm mĩm đáng yêu, thế nên mới gọi cô bé là Tiểu Đào Tâm, tính đến nay vừa tròn một trăm ngày. Lúc mang thai, Trần Du cũng nghén nhưng không quá nghiêm trọng, thậm chí có thể nói là không có mấy. Lúc sinh con, cô ấy cũng không đau đến chết đi sống lại như các thai phụ khác, đẩy vào phòng sinh chưa bao lâu đã có tin mừng loan ra. Sau khi đẻ xong, cô ấy cũng giữ dáng rất tốt nhờ chế độ ăn uống và những bài tập thể dục.
Chửa đẻ không chịu khổ, sinh con lại thuận lợi, lúc Tưởng Ly tới bệnh viện thăm còn nói đùa: Cô bảo, cô cũng chẳng phải người hiền lành lương thiện gì, sao ông trời lại tha thứ cho cô dễ dàng như vậy chứ, chí ít cũng phải khiến cô đau mấy tiếng đồng hồ trên bàn đẻ đã.
Sau khi đẻ xong, tâm trạng của Trần Du cũng tốt, nên cố tình nói một cách nghiêm túc: Tôi cũng nghĩ mãi không hiểu vì sao. Một là có thể vì con gái tôi ngoan ngoãn, hai là...
Khi đó cô đã nhìn thấy nụ cười gian của cô ấy...
Bây giờ thì Tưởng Ly sắp nôn hết cả cơm kiếp trước ra ngoài rồi, liền nhớ tới điểm thứ hai mà hôm đó Trần Du nói sau điệu cười bí hiểm: Tôi chỉ chưa từng lương thiện hiền lành với cô, chưa biết chừng vì kiếp trước cô nợ tôi nên kiếp này tôi trả cô. Còn về việc cô khó chịu như vậy là trời trừng phạt người ác thôi.
Chỉ là một câu nói đùa mà khiến Tưởng Ly bỗng dưng cảm thấy mình thật sự là kẻ ác.
Bên này, Nguyễn Kỳ an ủi cũng sai mà không an ủi cũng sai. Đối với chuyện này, cô ấy hoàn toàn không có kinh nghiệm, cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là cô uống thêm chút nước đi, uống nhiều nước chí ít lúc nôn ra cũng là nước, nhìn không ghê."
Một câu nói đã suýt nữa khiến Tưởng Ly phát điên tới mức trợn tròng trắng.
"Cô vô lương tâm ghê."
Nguyễn Kỳ cũng rất oan uổng, một đề nghị tốt bụng biết bao.
Tưởng Ly đè nén cảm giác buồn nôn xuống, ngồi thẳng dậy, bằng không không thể nào để thợ trang điểm đánh son đánh phấn chuẩn bị cho buổi lễ được.
"Cô ấy à, đừng có cười người hôm trước. Đã kết hôn rồi, lẽ nào còn xa ngày có con ư? Nhà họ Nhiêu đến đời chồng cô vẫn là độc đinh, đừng hòng nghĩ chuyện không đẻ con." Nói rồi, Tưởng Ly sờ tay lên eo Nguyễn Kỳ: "Tới lúc đó, cô mà nôn thốc nôn tháo như tôi bây giờ, để xem tôi vùi dập cô thế nào."
Nguyễn Kỳ cử hành đám cưới trước cô và Lục Đông Thâm, nhưng họ tổ chức nhỏ gọn, không ồn ào. Việc này đối với nhà họ Nhiêu mà nói là khó mà tưởng tượng được, nhưng vì Nhiêu Tôn là người từng một lần chết đi sống lại, là viên ngọc minh châu của nhà họ Nhiêu, chỉ cần anh ấy sống khỏe mạnh, yêu cầu gì cũng không quá đáng.
Đối với việc này, Nguyễn Kỳ cũng có phần áy náy. Cô ấy từng khuyên Nhiêu Tôn vẫn nên để tâm tới các đối tác làm ăn. Nhiêu Tôn cười nói: Đâu phải là hôn nhân thương mại, anh cưới cô gái anh yêu cơ mà, anh phải để em thoải mái trong lòng chứ. Vả lại, Hoa Lực càng không phải một tập đoàn cần một đám cưới để phô trương.
Kể cũng phải, Nguyễn Kỳ vui vẻ chấp nhận.
Họ chọn đám cưới du lịch, địa điểm tổ chức hôn lễ cũng cực kỳ biến thái.
Là sa mạc.
Tưởng Ly bị xách cổ tới làm phù dâu lúc đó khi nhìn thấy địa điểm in trên thiệp cưới thì cực kỳ sụp đổ. Cô gọi ngay một cuộc điện thoại mắng chửi Nhiêu Tôn rảnh rỗi kiếm chuyện. Kết quả, Nhiêu Tôn hoàn toàn không muốn nói nhiều với cô, gọi thẳng Lục Đông Thâm nghe điện thoại.
Lúc đó Lục Đông Thâm vừa đi làm về, bước vào cửa nhà đã thấy Nhiêu Tôn nói câu này, khiến Tưởng Ly nghi ngờ nghiêm trọng, không biết hai người này có liên tục thống nhất một giờ nghỉ ngơi hay không.
Lục Đông Thâm cầm lấy máy, trực tiếp bật loa ngoài, nghe thấy chất giọng uể oải của Nhiêu Tôn: "Lục Đông Thâm, vợ anh không có ý định tới làm phù dâu, phải chăng vẫn chưa dứt tình với tôi?"
Tưởng Ly đứng bên cạnh hậm hực.
Lục Đông Thâm từ tốn tiếp chiêu: "Có thể là chưa dứt tình với Nguyễn Kỳ."
Về sau Lục Đông Thâm đã phải làm công tác tư tưởng với cô. Sa mạc cũng rất tốt mà, họ chọn nơi đó nhất định có dụng ý của họ, một nơi chết đi để sống lại, mở một trang mới của cuộc đời, đầy ý nghĩa.
Vậy nên cô đã mang theo ý nghĩa đó tới. Quan trọng hơn là Nguyễn Kỳ không có bạn bè nào, cô coi như là người bạn vào sinh ra tử với Nguyễn Kỳ rồi.
Cô làm phù dâu, Lục Đông Thâm làm phù rể, thật ra xét về góc độ pháp luật, họ đều không phải người chưa kết hôn, còn đăng ký kết hôn trước cả Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ. Nhưng Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ không để ý chuyện này, chủ yếu là Nguyễn Kỳ thích.
Đúng là khác biệt.
Không phải là mùa gió cát nên sa mạc cũng dịu dàng hơn nhiều.
Tối đó, Nhiêu Tôn uống say, tay trái ôm Nguyễn Kỳ, tay phải ôm Tưởng Ly, lẩm bẩm: Tốt thật, mọi người đều còn sống, thật tốt.
Thật tốt.
Con người sống trên đời, có người ngu ngơ một đời, có người vấp váp một đời. Nhưng bất luận là cảnh ngộ nào, đều phải sống trọn đời, thế nên, sống là điều thực tế nhất.
Một đám cưới ấm áp, sau khi kết thúc Tưởng Ly vẫn còn quyến luyến.
Ghen ghét đố kỵ ngưỡng mộ, chủ yếu là ghen tỵ và căm hận.
Vì đám cưới của cô và Lục Đông Thâm đừng hòng lướt qua nhẹ nhàng.
Lục Môn có bao nhiêu người đến dự cô chẳng buồn đếm nữa, dù sao thì nhà họ Lục nhiều bà con thân thích, vớ đại một chi nào đó ra Tưởng Ly cũng không thuộc hết mặt, nói gì đến lớp con cháu sinh sôi nảy nở sau này của họ Lục.
Còn có những gương mặt đối tác, tuyệt đại đa số là những người có vai có vế, cũng đã từng xuất hiện trước truyền thông, đương nhiên cũng có không ít người sống kín đáo. Tưởng Ly phát hiện, càng là những người thành công lại càng kín đáo.
Những người này cô cũng mặc kệ.
Lục Đông Thâm lấy lý do vợ mình đang có bầu, sức khỏe không ổn định để ngăn cản không ít những người bà con hoặc những phu nhân tiểu thư con nhà quyền quý muốn tạo quan hệ tới làm quen, thậm chí là các chính khách... tất cả đều do anh tiếp đón.
Nhưng anh cũng có trợ thủ, ví dụ như Dương Viễn, ví dụ như Thai Nghiệp Phàm hay ví dụ như Nhiêu Tôn.
Dự án hợp tác của ba doanh nghiệp được mọi người chú ý, hôn lễ này, ba người đàn ông dĩ nhiên sẽ tỏa sáng.
Tưởng Ly chỉ cần xuất hiện thật đẹp là được.
Quan trọng là, làm sao để đẹp?
Không có phù dâu.
Điều bi thương là những người bạn xung quanh Tưởng Ly đều đã lần lượt tổ chức đám cưới. Cho dù là những người chỉ đăng ký chưa kết hôn cũng không có.
Nguyễn Kỳ và Trần Du thì khỏi phải nói.
Bụng của Cố Sơ thì đã to như quả dưa hấu rồi, Tố Diệp... đám cưới năm xưa của cô ấy còn long trọng hơn ai khác.
Ngay cả Phù Dung cũng đã sớm kết hôn với Mark, ngay ở Thương Lăng, đồng thời, Tưởng Ly cũng tham gia.
Thế nên Tưởng Ly hận đến nghiến răng kèn kẹt, nói với Lục Đông Thâm: Họ đều cố tình phải khong, đồng loạt cưới trước em, sao bực thế không biết?
Lục Đông Thâm trả lời cô câu này trong lúc vẫn còn đang say sưa tưới nước cho cây mai trắng ngọc điệp, không chút cảm thông: "Đáng đời em, bảo cưới anh sớm đi chí ít còn có một dàn phù dâu."
Tưởng Ly tức giận cắn một cái lên yết hầu của Lục Đông Thâm.
Kết quả là buổi tối hôm ấy cô bị anh cắn ngược lại, cắn cho hoa đào đỏ nở khắp người...
~Hết chương 673~