Mấy ngày sau, anh ta cũng đi sớm về muộn, mười phần mệt mỏi.
Nhưng anh ta từ trước đến nay chưa bao giờ nói với cô, bạn của anh là "Phương Thanh Liên" đấy!
Nếu như cô ấy biết?
Nam Khê cười đầy khổ tâm, cho dù cô ấy đã biết, cô vẫn sẽ giúp anh che giấu.
Ai khiến cô yêu anh ta như vậy, không nỡ để anh ấy bị ông nội trách mắng!
"Vậy thì sao? Bây giờ cô nói với tôi những điều đó để làm gì?"
Nam Khê nhìn cô ta, bất nhờ giống như một chú nhím ra sức chống cự, toàn thân dựng lên gai nhọn, bảo vệ cơ thể mềm mại của mình.
"Nói cho tôi, chân của cô đều là do tôi gây nên, là tôi đã hại cô gãy chân à?"
"Nam Khê, cô tự hỏi bản thân, chẳng nhẽ không phải sao?" Giọng của Phương Thanh Liên cũng trở nên kích động.
"Nếu không phải vì cô, ông nội sẽ không ép buộc Kiến Thâm, Kiến Thâm sẽ không cam tâm tình nguyện mà lấy cô, tôi cũng sẽ không bị tai nạn vì lơ đễnh khi đang trên đường đến dự đám cưới của hai người, đôi chân này cũng không thể bị gãy rồi."
"Nếu không có cô, tôi sớm đã gả cho Kiến Thâm rồi, chúng tôi đã có thể con đàn cháu đống, con cháu cung phụng."
Nam Khê cố hết sức để kiềm chế bản thân.
Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên, điềm đạm đáp trả: "Không phải do tôi, cô chỉ là tìm cái cớ cho đôi chân gãy vịn cớ đó để yên dạ yên lòng và một sự thế thân mà thôi."
"Tôi tin ông nội, ông nội rất yêu thương tôi, nhưng ông ấy không đồng ý cô và Kiến Thâm bên nhau nhất định ông có lý do riêng của ông, nếu cô thực sự đạt tiêu chuẩn cháu dâu trong lòng ông nội, đừng nói là một tôi, có là một ngàn Nam Khê, một vạn Nam Khê, cũng sẽ không làm lung lay vị trí cháu dâu của cô. "
"Như cô đã nói, ông nội đã không ngại dùng nhiều biện pháp như vậy để khiến hai người xa cách, vậy chỉ có thể chứng tỏ, Phương Thanh Liên, bản thân cô là có vấn đề."
"Tôi Nam Khê tuy rằng không phải là thiên kim tiểu thư gì, nhưng cũng không phải để cho cô ức hiếp, cô đừng nghĩ tội danh gì đều cũng gắn lên người tôi."
"Không một ai mời cô tham dự đám cưới, càng không một ai khiến cô uống rượu lái xe sau khi say."
Những lời này, Nam Khê nói lớn, đan xen vào nhau.
Khiến người khác không thể tìm thấy dù là một lỗ hổng nhỏ nhất.
Phương Thanh Liên không ngờ đến nhìn Nam Khê.
Hai năm vắng bóng, cô làm sao cũng chưa bao giờ tưởng tượng được, cô gái nhỏ cẩn thận đi theo phía sau Lục Kiến Thâm ban đầu, một chút bất cẩn liền đỏ mặt, thậm chí còn nói năng nhẹ nhàng, vậy mà đột nhiên trở nên nhe nanh múa vuốt như vậy.
"Người tôi yêu nhất kết hôn, cô nghĩ tôi sẽ vắng mặt sao?"
"Người yêu nhất?" Nam Khê cười nhạt: "Phương Thanh Liên, có một số chuyện Kiến Thâm không biết, nhưng không có nghĩa là tôi không biết, cô đừng ép tôi tiết lộ tất cả những điều đê hèn mà cô đã làm khi đó."
"Cô nói xằng bậy, tôi vô tội, cô làm sao có thể vu không tôi?"
Phương Thanh Liên bị kích động, loạng choạng, rồi bất ngờ ngã khỏi xe lăn.
Lúc này, Lục Kiến Thâm đã trở lại.
Anh đặt bình giữ nhiệt xuống, nhẹ nhàng đỡ Phương Thanh Liên lên, nhíu lông mày lạnh lùng hỏi: "Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nam Khê mím môi, không nói một lời.
"Thanh Liên, em nói đi."
Phương Thanh Liên lập tức đáng thương tội nghiệp: "Kiến Thâm, anh đừng trách Nam Khê, trách bản thân em, là em vô dụng, em muốn đứng lên, kết quả phát hiện bản thân căn bản không có khả năng đứng lên."
"Là như vậy sao?" Lục Kiến Thâm nhìn phía Nam Khê.