"Giao dịch gì?"
“Cô không phải muốn tiền sao, tôi vừa hay cần chiếc vòng này, một ngàn vạn, cô bán cho tôi cái vòng này.” Phương Thanh Liên buột miệng nói ra.
“Một ngàn vạn?” Nam Khê cười nhạt: “Chiếc vòng này trị giá mười ngàn vạn, Cô lại bảo tôi bán lỗ cho cô.
Phương Thanh Liên liều một lần, nghiến răng đáp: "Được, mười ngàn vạn thì mười ngàn vạn."
Mặc dù rất đắt, nhưng chỉ cần mua được chiếc vòng, sau khi gả cho Kiến Thâm, đừng nói là mười ngàn vạn, thậm chí trăm ngàn vạn cũng không thành vấn đề, không nỡ để con rơi vào tay sói
"Tôi nghe lầm chứ, hai ngày trước tôi còn nghe mẹ chồng nói, Phương tiểu thư không còn được sủng ái nữa, tôi trái lại rất tò mò, cô lấy đâu ra mười ngàn vạn cho tôi?"
“Chuyện này cô không cần quản, dù thế nào tôi cũng sẽ có tiền cho cô.” Phương Thanh Liên có chút không nhẫn nại nói.
Nam Khê đưa cổ tay của mình ra, lại giấu chiếc vòng ngọc vào trong quần áo một lần nữa, đồng thời liếc nhìn tờ "thỏa thuận ly hôn" trong tay Phương Thanh Liên.
"Chiếc vòng ngọc bất luận bao nhiêu tiền tôi đều sẽ không bán. Ngoài ra, cảm ơn tiểu thư Phương có lòng tốt nhắc nhở tôi, căn cứ theo luật hôn nhân của đất nước tôi, tài sản có thể được yêu cầu chia đều khi ly hôn, xem ra, tôi cần phải ký lại lần nữa một bản thỏa thuận ly hôn mới, phân chia tài sản của tôi và Lục Kiến Thâm rõ rõ ràng ràng. "
"Cô nói cái gì?"
Phương Thanh Liên nắm chặt tay, chừng như không dám tin được những gì bản thân nghe thấy.
Nam Khê này da mặt quá dày rồi, quả là được voi đòi tiên.
"Nam Khê, cô dừng lại cho tôi, cô một nghèo hai trắng, cô dựa vào cái gì đòi chia tài sản với Kiến Thâm?"
Nhìn thấy Nam Khê đứng dậy rời đi, Phương Thanh Liên tinh thần kích động trượt trên xe lăn đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, cả hai người liền đã đến trước cổng bệnh viện.
Cổng lớn dẫn ra đường, tấp nập xe cộ qua lại.
Rất nhiều người, xe cộ càng thêm qua lại.
Phương Thanh Liên một mực đuổi theo Nam Khê, điên cuồng trượt xe lăn, đuổi theo nhanh như gió.
Đột nhiên, một chiếc xe ô tô chạy bên phải, đợi cô ta nhận ra được, thì đã quá muộn rồi, cô ta và chiếc xe lăn vắt ngang giữa đường.
Một tiếng nổ.
Chiếc xe lăn lập tức bị lật ngã, Phương Thanh Liên một tiếng đập mạnh bị ngã xuống đất.
Khi Nam Khê nghe thấy âm thanh quay người lại, những gì cô nhìn thấy là cảnh tượng Phương Thanh Liên với xe lăn và xe người khác đang lật ngửa.
Trái tim loạn một nhịp, cô nhanh chóng quay người trở lại.
May mắn thay là trước cổng bệnh viện, rất nhanh một bác sĩ cấp cứu chạy đến, sau đó đẩy Phương Thanh Liên vào phòng cấp cứu.
Khi Nam Khê chạy tới, chỉ còn điện thoại Phương Thanh Liên bỏ lại trên đất, trên bề mặt tung tóe ẩm ướt máu, toả ra mùi máu tanh nồng nặc.
Cô vừa nhặt lên, liền đã che miệng nôn mửa điên cuồng.
Đến khi dạ dày trống rỗng những gì trong bụng đều mửa ra, hầu như nôn ra nước đắng, cô mới cảm thấy khá hơn một chút.
Ngay sau đó, một người đàn ông từ xe bước xuống, nhìn Nam Khê nói kháy: "Này, cô có phải là người thân của người vừa rồi?"
Ngay khi Nam Khê định nói không phải, người đàn ông tiếp tục nói: "Tôi nói cho cô biết, tôi vừa rồi lái xe bình thường, hoàn toàn tuân thủ luật giao thông, là cô ta vượt đèn đỏ, không liên quan gì đến tôi."
“Không được, tai nạn là anh gây ra, tôi cần phải đợi cảnh sát tới.” Nam Khê giữ anh ta lại.
Người đàn ông vô cùng nóng nảy, đẩy Nam Khê ra: "Cô không thấy phiền à, tôi đã nói là lỗi của cô ta rồi, tôi nói cho cô biết, muốn vòi tiền tôi, bắt tôi trả tiền thuốc men, không có cửa."
"Xéo khỏi đây nhanh, tôi còn có việc."
Người đàn ông lướt qua cô, lên xe phóng đi thật nhanh.
Nam Khê ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, hết sức cau mày.
Người đàn ông này rõ ràng là lái xe trong khi say, lại không ngại đổ hết trách nhiệm lên người khác.
Lặng lẽ ghi lại biển số xe và khuôn mặt hình dáng của người đàn ông, Nam Khê ngay lập tức đến bệnh viện.
Cô không có thời gian để nói xàm với người đàn ông này ở đây, bây giờ tính mạng của Phương Thanh Liên mới là điều quan trọng nhất.