“Là rất khó chịu.” Lục Kiến Thâm nói.
Ngay lập tức, anh mở mắt ra, đôi mắt nhuốm đỏ sắc dục đó rơi lên cơ thể Nam Khê, giọng nói trầm thấp chết người: "Nhưng em ở đây tôi sẽ càng khó chịu hơn."
"Nam Khê, tôi không phải là người chính nhân quân tử gì, nếu như em tiếp tục ở lại đây, tôi không thể đảm bảo rằng sẽ kiềm chế được bản thân."
Nam Khê chỉ có thể quay người bỏ đi.
Cô nhấc chăn ra nằm lên giường.
Nhưng không buồn ngủ chút nào.
Mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào người Lục Kiến Thâm, cô đều nghiêm túc lắng nghe bên trong mọi tĩnh động.
Trong nửa giờ, nước bên trong đã được thay ba lần.
Anh nhất định rất nóng, rất khó chịu, cho nên không ngừng thay nước lạnh trong bồn.
Nghĩ rằng anh vừa phải chịu đựng đến mức hai mắt đỏ bừng, toàn thân nóng hầm hập gần như chết người, ánh mắt Nam Khê không chịu nỗi liền đỏ bừng.
Nghĩ tới anh khó chịu như vậy, cô cũng đau khổ theo.
Trong phòng tắm, thay nước lần thứ tư, Lục Kiến Thâm rốt cuộc nhịn không được gọi cho Lâm Tiêu: "Bây giờ, lập tức đem thuốc giải qua đây cho tôi."
"Lục Tổng, thuốc giải gì vậy?"
"Mẹ ta muốn ta cùng Nam Khê quan hệ, ngươi nói là thuốc gì?"
Lục Kiến Thâm gầm qua một tiếng, Lâm Tiêu lập tức há hốc miệng kinh ngạc: "Phu nhân có thể á! Quả thật là dùng hết thủ đoạn đầy người."
"Đem thuốc qua đây ngay lập tức, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, chuẩn bị đầy đủ xong rồi, giấu thuốc đi, bằng không đi vào một lúc thì cũng đừng khóc."
"Làm sao có thể khóc? Lục tổng, ngài xem thường tôi rồi."
Cúp điện thoại xong, Lục Kiến Thâm thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ chỉ mong rằng Lâm Tiêu sẽ sớm mang thuốc đến nhanh chút.
Nhưng thời gian càng lâu, tác dụng của thuốc càng mạnh, anh liền càng khó chịu.
Nghe thấy tiếng anh kêu rên, Nam Khê cũng không chịu đựng được nữa, cô bước xuống giường, đến giày cũng không xỏ vào nữa, trực tiếp mở cửa phòng tắm đi vào.
Nhìn thấy hai mắt đỏ anh đỏ ngầu, đang hết sức kìm lại, mồ hôi ướt nhoà trên trán, Nam Khê bỗng nhiên không hề quan tâm đến điều gì, trực tiếp đưa tay xả nước trong bồn tắm ra.
Sau đó thay bằng bồn nước nóng.
"Nam Khê, em làm gì vậy?"
"Tôi……"
Nam Khê không nói nên lời, nhưng, cô đi thẳng vào trong bồn tắm, cúi người ôm lấy Lục Kiến Thâm, nhỏ giọng ghé sát bên tai anh: "Tôi biết anh rất khó chịu, tôi không muốn nhìn thấy anh cảm thấy khó chịu như vậy."
"Nếu như ..." Khuôn mặt cô đã đỏ ửng đẫm nước, lời nói còn lại cô gần như dùng hết tất cả dũng khí: "Nếu như tôi muốn, anh không phải liền không cần chịu đựng đau khổ như vậy sao?"
“Nam Khê.” Lục Kiến Thâm bỗng ngẩng đầu nhìn, ngầm nhịn sự tức giận nhìn cô: “Đi ra ngoài ngay lập tức.”
"Tại sao? Anh rõ ràng khó chịu như vậy."
Cô rốt cuộc không nhẫn tâm được.
Đối với anh, cô đã từ bỏ niềm kiêu hãnh, lòng tự trọng của bản thân.
Cô ấy cứ tự nhủ bản thân, chỉ cần anh nhẹ nhàng một chút, thì sẽ không ảnh hưởng đến đứa bé.
Cô đã dùng nhiều lời lẽ để thuyết phục bản thân, nhưng cuối cùng thứ cô nhận được lại là sự từ chối tàn nhẫn của anh.
"Nếu như anh lo lắng về chuyện ngày mai ly hôn, anh yên tâm, tôi hứa sẽ không dây dưa với anh, đợi đêm nay kết thúc rồi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."
"Tôi vẫn không khốn nạn tới mức đó, em đi ra ngoài."
Giọng nói của anh ấy, lớn như vậy, hung dữ như vậy.
Nam Khê cuối cùng không kìm được, nước mắt rơi lã chã.
"Tôi nghe mọi người nói qua, loại thuốc này rất mạnh, nếu như không thể thuyên giảm, có thể gây tử vong trong trường hợp nghiêm trọng."
Không quan tâm đến những giọt nước mắt đang chảy, Nam Khê đột nhiên cúi người, trực tiếp hôn lên môi của Lục Kiến Thâm.
Cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ anh, ôm chặt lấy cơ thể anh.