Sau đó cô lại nghe thấy tiếng khóc của Dư Tiêu Tiêu: Tại sao...?
Một lúc sau, Dư Kiều nghe thấy giọng nói hơi khàn của Tiêu Định Bân: “Tiêu Tiêu, xin lỗi”.
“Tại sao, rốt cuộc là tại sao...”
Dư Tiêu Tiêu không hiểu, cô ta trẻ đẹp, vóc người làn da cũng đều hoàn mỹ.
Nhưng tại sao Tiêu Định Bân lại bình tĩnh như nước không. gợn sóng khi đối mặt với cô ta như thế
Mấy ngày nay, cô ta đã đổi rất nhiều loại nước hoa, nhưng có vẻ anh đều không thích, mặt mày vẫn lạnh nhạt như thế.
Lễ nào Tiêu Định Bân chỉ có thể “cứng lên” khi đối mặt với Dư Kiều sao?
“Tiêu Tiêu, là anh không tốt...” Dư Tiêu Tiêu càng khóc lớn hơn.
Dư Kiều không nhìn thấy tình hình bên ngoài, cũng không biết rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô có thể nghe ra được sự hối lỗi từ giọng của Tiêu Định Bân, chắc anh đang rất áy náy và đang ôm Dư Tiêu Tiêu dịu giọng dỗ dành.
“Tiêu Tiêu, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, hãy tin anh...”
Tiêu Định Bân cưng chiều vỗ nhẹ mấy cái lên cánh tay trằng tuyết của cô ta: “Anh luôn nhớ rõ những chuyện em đã làm cho anh. Tiêu Tiêu, em yên tâm...
”Định Bân...", Dư Tiêu Tiêu nhào vào lòng Tiêu Định Bân bật khóc, nhưng trái tim lại vừa mừng vừa đau.
Mừng là vì Tiêu Định Bân cảm thấy cực kỳ có lỗi với cô ta, sau này khi trở thành bà chủ của nhà họ Tiêu, anh cũng sẽ đối xử rất tốt với cô ta, cô ta sẽ có địa vị vững chắc ở nhà họ Tiêu.
Còn đau lòng là vì nếu Tiêu Định Bân cứ không thể giao. hợp với cô ta, cô ta phải làm sao đây?
Triệu Như đã nhắc nhở rằng nếu cô ta phải nhanh chóng mang thai, sinh cho nhà họ Tiêu người thừa kế thì mới có thể yên tâm được.
Nhưng Tiêu Định Bân lại không hề có ý định chạm vào cô ta thì cô ta sinh thế nào được?
Phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, một người phụ nữ. trẻ đẹp như cô ta cũng không thể cô độc nơi khuê phòng cả đời chứ?
Dư Tiêu Tiêu đã nếm trải những thú vui của khuê phòng, dĩ nhiên cô ta sế có nhu cầu về phương diện này, huống gì trước mặt còn có một người đàn ông xuất sắc như Tiêu Định Bân, tất nhiên cô ta sẽ càng động lòng.
Không biết qua bao lâu, hình nhân Tiêu Định Bân đã rời đi. Cửa phòng quần áo lại bị mở ra, trên người Dư Tiêu Tiêu chỉ mặc một bộ đồ ngủ bãng lụa, khoanh tay tựa vào cánh cửa nhìn Dư Kiều: “Đứng lên đi”.
Dư Kiều ngồi phịch dưới nền, hai đầu gối cô đã đau đến mất cảm giác rồi, cũng không thể đứng lên được.
“Giả vờ yếu đuối sợ hãi gì đấy? Giờ không có gã đàn ông nào nhìn mày đâu”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!