Trong mắt Dư Kiều đầy chua xót, người này trước giờ chưa từng biết quý trọng bản thân.
Trước đây, cơ thể mới khỏe lại đôi chút đã ra ngoài chè chén, uống đến nỗi bụng quặn đau dẫn tới nôn mửa.
Giờ đây lại còn như vậy, mưa cũng không biết đường về nhà hoặc tìm một chỗ nào đó trú mưa.
Nếu đêm nay cô không đến, có phải anh định để mình đầm mưa không?
Tay cầm ô của Dư Kiều không khỏi siết chặt, cô lặng lẽ nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn chạy nhanh về phía vườn.
Tiêu Định Bân nghe thấy đẳng sau có tiếng bước chân, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Chỉ là không hiểu sao, cơn giận đè nén trong lòng nãy giờ bỗng dưng tan biến khi nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ kia.
Phía trên đỉnh đầu không còn mưa rơi, bên tai lại nghe được tiếng giọt nước đập vào mặt ô.
Bên mũi phảng phất hương thảo dược quen thuộc, lòng anh bỗng chốc dịu đi.
Dường như rất lâu về trước, anh đã từng muốn được trải qua cảnh tượng thế này, là sẽ có một ngày anh cùng với người mình yêu thương lắng nghe âm thanh mưa rơi.
Đó là khi mẹ anh còn sống.
Nhưng anh chưa từng nghĩ ngày này sẽ đến, mà anh lại cùng người phụ nữ mình chán ghét khinh bỉ đứng dưới mưa như vậy.
Anh không mở miệng, Dư Kiều cũng không biết phải nói gì, trong đêm tối tăm, chẳng có gì ngoài tiếng mưa.
“Sao cô lại muốn kết hôn với Triệu Cường, không muốn trèo cao nữa sao?”
Cuối cùng anh cũng nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã nói ra những lời khiến cô tổn thương.
Dư Kiều không trả lời.
Tiêu Định Bân khẽ cười, lại tiếp tục nói: “Tên đàn anh thư sinh của cô, còn có chú họ của tôi, ai cũng tốt hơn Triệu Cường không phải sao?”
Anh nhìn Dư Kiều đang đứng trước mặt, ánh đèn yếu ớt ngoài vươn xuyên qua màn mưa, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn trong sáng của Dư Kiều, gương mặt mộc không trang điểm nhưng đôi mày đen nhánh thanh tú, một cô gái có đôi mắt như Dư
Kiều thì đáng lẽ tâm hồn của cô ấy cũng phải sáng trong, chẳng phải ban đầu anh cũng đã bị cô lừa gạt đó sao?
Dư Kiều vẫn im lặng như cũ, cô đưa ô cho anh.
Tiêu Định Bân do dự một lát, cầm lấy chiếc ô, anh cao hơn cô một cái đầu, chiếc ô này là dành cho phụ nữ, không đủ che cho cả hai, anh vô thức nghiêng nhẹ chiếc ô về phía cô.
Dư Kiều lấy từ trong túi ra cuốn sổ ghi chú và bút mà cô luôn mang bên người, cúi đầu viết: “Tối nay anh tìm tôi có chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!