“Lớn tuổi rồi, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, hôm nào. rảnh, ông sẽ đi thăm ông ấy”.
Ông Tiêu nói xong, lại hỏi Hoắc Kình: “Ông nhớ hồi còn nhỏ cháu còn cùng người lớn trong nhà đến thăm hỏi ông, nhoáng một cái, cháu đã trưởng thành rồi, chỉ đáng tiếc mẹ cháu không thể nhìn thấy ngày này...”
“Là mẹ cháu không có phúc”. Hoắc Kình nghe ông Tiêu nhắc đến người mẹ đã mất, đáy lòng có phần chua xót, lại nhớ đến hồi nhỏ đến nhà họ Tiêu làm khách, ông Tiêu đối xử với anh ta như với những cậu ấm khác nhà họ Tiêu, cực kỳ yêu thương, trong lòng anh ta không khỏi có cảm giác thân thiết kính trọng, cầm tay ông Tiêu nói: “Cháu rất thấu hiểu nỗi đau con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn, bởi vậy hiện giờ, cháu càng trân trọng những người thân và bề trên ở bên cạnh, ông, Hoắc Kình vẫn còn nhớ hồi nhỏ đến nhà, ông đối xử với cháu như con cháu ruột, phần tình cảm này, Hoắc Kình sẽ ghi nhớ suốt đời”.
“Cháu là một đứa trẻ ngoan”. Ông Tiêu biết mấy năm nay anh ta đã trải qua khó khăn như thế nào, nhưng có một vài lời không thể nói ra ở đây.
Bởi vậy, ông ta cũng chỉ vỗ võ tay Hoắc Kình: “Đầu đã qua rồi, hiện giờ nhìn cháu tài giỏi như vậy, trong lòng ta cũng vui cho cháu”.
Ông Tiêu lại gọi Tiêu Định Bân đến, cười nói: “Đám trẻ các cháu có chuyện cần nói, ông không tham gia vào nữa”.
“Tôi đi chào hỏi những trưởng bối khác”. Hoắc Hướng Đồng và Tiêu Định Bân quen biết nhau, chỉ là quan hệ giữa hai người khá bình thường, Hoắc Hướng Đông hận Hoắc Kình thấu xương, hôm nay cùng đến chúc thọ đã là căn răng chịu đựng rồi, sao còn có thể vui lòng nói cười diễn trò với anh ta.
Hoắc Kình thấy Hoắc Hướng Đông xoay người rời đi thì mới nở nụ cười khinh thường, xem ra người anh trai này của anh ta, không có tính kiên nhẫn.
“Anh chính là Hoắc Kình à”. Triệu Tấn Tây có chút tò mò nhìn đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Nhìn trông thuận mắt hơn Hoắc Hướng Đông nhiều”.
“Triệu Tấn Tây, cậu ba nhà họ Triệu, Hoắc Kình, cậu bảy nhà họ Hoäc”. Tiêu Định Bân giới thiệu hai người với nhau.
“Đã nghe danh từ lâu”. “Quá khen”. Xã giao giữa những người đàn ông vẫn luôn vô cùng thẳng thắn trực tiếp, gặp mặt lần đầu tiên thấy hợp ý, thì sẽ có khả năng quen thân về sau.
Tuy rằng Hoắc Kình là con riêng, nhưng Tiêu Định Bân và Triệu Tấn Tây không hề khinh thường anh ta, thậm chí Triệu Tấn Tây còn cảm thấy một đứa con riêng như Hoäc Kình, có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, từ nước ngoài trở về, lại trở mình đứng vững tại nhà họ Hoắc lớn như thế, chắc chắn là người cực kỳ có năng lực.
Mà đàn ông phần lớn đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, Hoắc Kình không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng con đường hiện tại là do anh ta tự mở ra, đương nhiên làm cho người ta kính phục.
Ba người nói cười hàn huyên, lại hơn phân nửa là Triệu Tấn Tây nói, Tiêu Định tính cách vốn nhạt nhếo ít nói, lòng đề phòng Hoäc Kình lại cao, hết sức cẩn thận lời ăn tiếng nói, nhưng cũng may có Triệu Tấn Tây, không khí cũng không tệ lắm.
Khách khứa dần dần đông hơn, nhân viên tạp vụ và người hầu đều bận rộn túi bụi, có người không cẩn thận đụng vào Tiêu Định Bân, chén rượu trong tay anh đổ làm ướt cả vạt áo.
“Thật có lõi, tôi đi thay quần áo”.
Tiêu Định Bân chào hai người một tiếng, trở về lầu chính thay quần áo.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!